Cạch! Tách! Cạch! Keng!
Hoàng Bích Như ghé sát tai vào cánh cửa. Với thính lực của mình, cô cố nghe rõ từng âm thanh phát ra mỗi khi Vương Minh Quang xoay tay nắm cửa.
- Đô! Si! Đô! Pha…
Quang vừa nghe những gì Bích Như đọc, vừa ghi chú lại vào một tờ giấy.
Cánh cổng này dẫn tới một đường hầm quan trọng. Hắn cần một chuyên gia về thính lực như Hoàng Bích Như giúp sức.
- Quang này.
- Phải gọi là anh Quang!
- Tại sao anh lại làm những việc này? Chắc chắn là lão Hoành không biết đâu nhỉ?
- Gọi anh ta như vậy trên đất Đại Nam, có ngày vạ miệng đó.
- Xí! - Hoàng Bích Như xì môi - Rốt cuộc tôi không hiểu nổi, làm tất cả những điều này, để được thứ gì chứ?
- Chẳng phải cô em sẽ xách được Tỳ Bà Cầm về nước đó sao?
- Tôi hỏi anh đó. Rốt cuộc chuyện này đối với anh có lợi lộc gì?
- Chẳng có gì cả. Chỉ là một chút yên ổn trong lòng mà thôi.
Nói xong, Quang chợt nhận thấy Hoàng Bích Như đang dương mắt nhìn mình, cố gắng nhịn cười.
- Sao vậy?
- Không có gì. Trước giờ tôi cứ nghĩ anh chỉ là một cậu ấm được nuông chiều thôi. Mà vì sao anh dặn tôi phải mang đầy đủ khí giới đi vậy?
- Vì thứ chúng ta sắp làm, gọi là đánh rắn động rừng. Bằng cách này, ta sẽ dụ được chúng ra mặt.
- Ai cơ?
- Một tổ chức rất chi là nguy hiểm.
- Hả?
Cạch!!
Hoàng Bích Như chưa kịp bày tỏ thái độ, cánh cửa đã mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967863/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.