Vút!! Vút!! Vút!!
Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!!
Tiếng gió rít gào cùng tiếng bi sắt bị đánh văng khắp nơi không ngừng vang lên.
Đã nhiều lần những viên bi sắt bị đánh bật đi vượt quá tầm kiểm soát của Hồ Việt Khoa, lao thẳng về phía khán giả, nhưng đều va phải một lớp màn vô hình và bật ngược trở về.
- Cứ thế này thì Hồ Việt Khoa sớm muộn cũng bị chính bi sắt của mình phang cho bầm người!
- Tên điên này sao cứ càng ngày càng tăng tốc độ bi lên thế nhỉ? Muốn chết à?
Giờ thì đến học sinh bình thường cũng nhận ra được là bi sắt đang tăng tốc tới kinh hoàng. 6 hòn bi bắn qua bắn lại trong khuôn khổ sàn đấu, lại bị gió tác động theo những quỹ đạo khó lường, vô cùng nguy hiểm.
Ai cũng nghĩ Hồ Việt Khoa đang tự sát.
- Thầy có nhớ câu chuyện về chiếc gương không? - Vương Thành Văn chợt hỏi.
- Gương? - Hà Chí Thương sững sờ.
- Hoa trong gương, trăng trong nước. Vậy là có đến 2 đóa hoa, và 2 vầng trăng đúng không?
- Đúng. Mà cũng không đúng.
- Càng nhiều mặt phản chiếu, thì ánh sáng phản xạ càng nhiều. Thứ ta nhìn thấy, chỉ là ánh sáng phản chiếu của đóa hoa, của mặt trăng mà thôi.
- Vậy thì có liên quan gì tới trận đấu này?
- Vì giờ đây, thứ mà anh Khoa đang muốn phản xạ, không phải là ánh sáng, mà chính là bi sắt! 6 viên bi sắt, nhưng qua vô số lần phản xạ với tốc độ cao, không khác gì vô vàn viên bi sắt!
- Tức là…
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967855/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.