Vương Thành Văn! Sao em dám…
Trọng tài đứng ngay đó, không kiềm chế nổi điên tiết gầm lên. Dám công khai kích động đánh nhau ngay trước mặt ban tổ chức như vậy, thật là không còn gì để nói. Nhưng… ngẫm đi ngẫm lại, “kích động đánh nhau” cũng chỉ là một khái niệm tương đối. Những lời nói vừa rồi của Vương Thành Văn, cũng không thể nào quy kết là “kích động đánh nhau” được.
Trịnh Đình Dũng là Viện trưởng Vô Cực, thấy học sinh của mình bị đánh, không thể nào không ra mặt, nhưng lại bị Bùi Kiến Huy khẽ khàng kéo tay lại, lắc đầu đầy ẩn ý. Hắn rất ý nhị nhìn theo cái đánh mắt của Bùi Kiến Huy, thấy một nữ sinh đang ung dung ngồi đó xem đánh nhau, thỉnh thoảng lại quay sang chỗ các thầy giáo tươi cười.
Cứ đánh nhau như vậy, rốt cuộc chỉ hao binh tổn tướng mà thôi… Trịnh Đình Dũng cũng không còn “quân” để tham gia giải đấu nữa. Tứ Đại Hộ Pháp, tham gia không chỉ là để bắt nạt Vương Thành Văn, mà còn là “hàng” mà Vương Kiệt cho mượn, để giúp Vô Cực đạt thành tích cao. Nay “hàng” chưa làm gì đã rụng, Trịnh Đình Dũng cũng có thể lấy cớ để bắt đền với Vương Kiệt. Nể ơn huệ hắn đã chiếu cố tới cậu quý tử Vương Thế Kiệt bấy lâu nay, hẳn Vương Kiệt cũng không nỡ bạc đãi hắn. Còn liệu có nhờ được ngài Thứ sử can thiệp để cất nhắc lên Sở trưởng hay không, đúng là cũng không chắc lắm.
Kình Ngư… Nhìn như tầm thường vô danh, ai dè lại có nhiều nhân tố tai họa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967851/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.