Mỗi đêm trăng sáng, Bích Liên lại ôm đàn ra hàng hiên, nhìn xuống dòng Mẫu Hà chảy xiết. Mỗi dịp này, người dân thị trấn Thuỷ Liên lại nghe thấy tiếng đàn của nàng ai oán văng vẳng trong đêm.
Tiếng đàn gợi nhớ tới chiến trường phương xa, tới núi thây đầy đồng, bầy quạ hoan thực. Tiếng đàn khiến bất cứ trái tim cứng cỏi nào cũng phải bật khóc, khiến dòng nước như chảy chậm lại, và trăng tròn như mờ đi.
Đêm đó, Bắc Hoàng đời thứ nhất, Hà Linh Vũ vừa từ chiến trận trở về, mùi máu tanh làm át đi vẻ dịu dàng lúc thường nhật. Con cháu một thế gia nức danh vì nền nếp Nho gia, rốt cuộc tính cách đa cảm của Hà Linh Vũ cũng phải đầu hàng trước thời thế loạn lạc, khoác lên thân chiến bào để ra trận, trải bao sinh tử mới giữ lấy một thị trấn Thuỷ Liên yên bình này.
Ngày đó không có Đại Nam, cũng không có Bắc Hà. Chỉ có một Hà Quốc khổng lồ sau 3 nghìn năm thống trị Viễn Đông, chợt rơi vào loạn lạc và suy thoái. Tất cả con dân Hà Quốc, từ kẻ bần nông mù chữ cho tới trí thức học rộng, từ bậc sĩ phu cho tới cường giả oai hùng, đều bất lực ngắm nhìn nền Văn minh huy hoàng một thời dần bước vào diệt vong.
Lời ai oán này không chỉ của riêng Viễn Đông, mà 7 Đại lục và 8 chủng loài đều chịu chung số phận.
1000 năm tranh đấu, rốt cuộc chủng loài, quốc gia, lục địa, tín ngưỡng, lý tưởng, đạo đức, giá trị, đều đã không còn ranh giới, không còn ý nghĩa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967838/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.