- Cái thực đôi lúc còn không quan trọng bằng cái ảo.
- Ừm... Thầy nói vậy tức là sao ạ?
Câu hỏi của Vương Thành Văn, khiến Hà Chí Thương giật mình trở về với thực tại. Đợt thi cuối cùng môn Văn, không còn là bài thi viết nữa, mà là thi vấn đáp.
Đợt thi này có nhiều giám khảo luân phiên kiểm tra các thí sinh, nhưng Vương Thành Văn được đích thân chủ khảo gọi tới.
- Cái thực, là thứ khách quan tồn tại. Không cần tới con người, không cần tới sinh vật, không cần tới ý thức tiếp nhận, nó vẫn luôn tồn tại. Giống như chiếc ghế ta đang ngồi đây, dù ta có còn ở đây hay không, chiếc ghế vẫn ở đó. Nhưng cái ảo, là cách ta nhìn chiếc ghế ấy. Kiến giả nhất phận. Mỗi người quan sát sự vật, lại có một cái nhìn khác nhau. Đó không còn là sự thật nữa, mà chỉ là ảnh chiếu của sự thật mà thôi.
- Ừm.
- Em có hiểu không?
- Em không rõ lắm thầy muốn nói gì, nhưng em lại nhớ tới cái hộp của Schrodinger.
- Cái hộp... gì cơ?
- Cái hộp của Schrodinger. Anh Quang từng kể cho em. Là một loại lý thuyết liên quan tới Vật lý lượng tử. Schrodinger cho rằng, nếu ta bỏ một con mèo cùng một ly thuốc độc vào một cái hộp kín, và không cách nào quan sát được chuyện gì xảy ra bên trong hộp, thì làm sao biết con mèo còn sống hay đã chết? Chỉ có cách là mở hộp ra quan sát. Và ông ấy cho rằng, trong khi cái hộp còn đóng kín, con mèo rơi vào hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967821/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.