- Bông sen này là sao?
Linh đứng đó ghé nhìn.
- Không liên quan tới nhà hàng của bạn à?
- Không. Chẳng có con dấu nào giống thế này cả. Có hơi giống dấu ấn chủ khảo mỗi lần niêm phong đề thi.
- Mình cũng thấy vậy, nhưng không nhớ rõ lắm. Để mình đi hỏi.
- Hỏi ai?
- Thầy Khang. Lưu Vĩnh Khang đang ngồi trong phòng hội đồng, bị hai đứa nhóc tìm tới.
- Con dấu này, đúng là có hơi giống, nhưng hình như không phải. Đây, thầy còn mẫu đề thi hôm nọ đây.
Tờ đề thi thầy Khang mang tới là đề thi đợt 2. Một con dấu sen đỏ đóng trên đó.
Văn chăm chú quan sát, sau đó lắc đầu.
- Đúng là hơi giống. Nhưng không phải. Cũng không giống phù hiệu của Thuỷ Liên.
- Hai em hỏi con dấu này làm gì? Muốn tìm lại ấn cho thầy chủ khảo à?
- Cũng không hẳn, nhưng cũng có liên quan đôi chút...
Linh bĩu môi, khua tay nói.
- Thầy ơi, kệ nó đi. Thằng này toàn nghĩ mấy thứ quái đản trong đầu ấy mà...
Bỗng nhiên Văn chộp lấy tay cô bé, làm Linh giật bắn cả mình.
- Nè nè nè, làm cái gì vậy?
Chỉ thấy thằng này chăm chú nhìn đầu ngón tay Linh.
- Anh Quang dạy mình, mỗi người đều chỉ có một dấu vân tay riêng, được quy định bởi gen, và không ai có dấu vân tay giống mình. Dựa vào dấu vân tay, người ta có thể xác định được danh tính của một người, dù người đó có thay đổi nhân dạng đi nữa.
- Thì sao chứ? - Linh cố gắng giật tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967819/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.