Phan Quỳnh Anh là một cô gái bé nhỏ, để tóc bím 2 bên, mắt đeo cặp kính cận dày cộp. Trông cô không xấu, nhưng cũng không nổi bật, mờ mờ nhạt nhạt, lại có đôi chút u ám.
Phan Quỳnh Anh từ nhỏ đã là một con mọt sách. Cô bé không giỏi vận động, cũng chẳng thích giao du kết bạn. Cô bé chỉ biết chăm chỉ học hành. Dù là một học sinh hiếm hoi trong trường cấp 2 thi đỗ vào Hải Dương, cũng chẳng bạn học cũ nào ấn tượng với cô. Vào tới cấp 3, cô bé vẫn lặng lẽ dè dặt như vậy, vô hình như một cái bóng.
Nhưng thành tích của cô bé lại không phải chuyện đùa. Đặc biệt là môn Văn. Cô bé yêu thích những điển tích Văn học, cô bé thức đêm thức hôm để phiêu lưu cùng những hiệp sĩ phương Tây, than thở cùng Văn nhân phương Bắc, hay choáng ngợp vì cảnh sắc phương Nam. Tất cả những xúc cảm đó, đều xảy ra trong thế giới tưởng tượng của cô, mà cô vẽ ra từ những trang sách.
Phan Quỳnh Anh không quan tâm đến chuyện thi thố so tài. Phan Quỳnh Anh cũng không phải con nhà giàu có. Cô bé có niềm đam mê với môn Văn, nhưng lại không phải là một kẻ lập dị. Quỳnh Anh vẫn có những suy nghĩ rất con người, như bao cô gái không nổi bật khác. Cô bé thầm thích Vũ Hải Phong. Cô bé thích tiết kiệm tiền mua sách. Cô bé không thích tiêu pha bừa bãi. Cô bé thích nuôi mèo... Và rất nhiều những điều rất bình thường khác.
Nhưng đối với Viện trưởng Hải Dương Bùi Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967812/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.