Tia sét dữ dội, quét qua cống ngầm, khiến tất cả đám người thú và người đột biến bị đánh cháy thành than. Mùi khét lẹt tràn khắp cống ngầm.
- Chạy khỏi đây thôi.
Văn nói với Cường. Hai đứa men theo đường ngách này, chạy thẳng về phía trước.
Phùng Huyết Cường chạy theo Văn, trong lòng thầm hỏi, thằng nhóc này, gầy yếu hơn mình rất nhiều, vì sao có thể quyết đoán tới như vậy. Phùng Huyết Cường biết rất ít về cống ngầm, chỉ biết đây là một nơi vô cùng nguy hiểm. Mà hiện nay, có vẻ nó còn nguy hiểm hơn bình thường rất nhiều. Hai đứa trẻ lọ mọ đi trong bóng tối, mà không biết mình đang đi về đâu.
Nếu là nó, nó sẽ không đủ can đảm để bước chân. Nó sẽ khóc thút thít mà nằm lại chỗ đó, chờ đợi những kết cục bi thảm nhất.
Nhưng, nó lại không có một mình. Nó có thằng Văn dẫn đường. Dù nó không có can đảm để làm bất cứ thứ gì, nó vẫn có thể đi theo thằng Văn, thằng nhóc mà nó từng khinh thường, từng không coi ra gì.
- Cường, mày có điện thoại không?
- Ơ... em có!
- Nhắn tin kêu cứu bố mày có được không?
- Được, nhưng em nghĩ... bố em chưa đủ sức để tới cứu mình đâu.
- Vậy bấm hộ tao số máy này. 098Xxxxx...
- Đại ca nhớ được cả số điện thoại ạ?
- Chỉ là vài con số, sao mà không nhớ được chứ? Bấm đi, tao biết một người từng sinh sống dưới này.
Số máy mà nó vừa bảo, là số của Takezawa. Reng!!!!!!!!!!
Keng! Keng! Keng!
- Moá!! Đang đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967695/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.