Đại Thiền sư đích thân ra đón đoàn người Vương Vũ Hoành. Ông dẫn đoàn người đi về phía sau chùa, nơi có mộ phần của Tiên Đế.
So với lần trước Vương Vũ Hoành tới, nấm mộ không có gì thay đổi, dựa lưng vào bàn cờ đá.
Hắn giậm chân nhảy lên bàn cờ đá.
Vẫn vậy.
Một ván cờ, mà bên đi tiên, đã đưa con Tướng lên một nấc.
Đánh lẽ hắn phải nhận ra mới đúng. Phạm Viết Phương, là con người thực dụng trực tiếp, nào có bao giờ quan tâm tới triết lý triết học. Mọi gợi ý của lão ta, không hề sâu xa, mà rất trực quan.
Con Tướng phải dời lên một nấc. Con Tướng, chính là Tiên Đế. Bước thêm một bước, mà vị trí để trống đó, chẳng phải chiếu xuống dưới, chính là nơi Tiên Đế an nghỉ sao.
- Tránh ra, để tao.
Vương Tuyết Trinh đã nhảy lên đứng cạnh hắn. Hắn vội lùi ra sau.
- Đại Thiền sư, phá hoại danh thắng của bổn tự, thật là thất lễ.
- Ha ha, không vấn đề gì. Mất danh thắng này, còn có thể xây lại danh thắng khác.
Hự!
Bà nhấc chân, giẫm một phát thật mạnh xuống vị trí đó.
Rắc! Rắc! Uỳnh!!!!!
Bàn cờ đá đổ sụp. Khói bụi bay đầy trời.
Sau khi khói bụi tiêu tán, chỉ thấy Vương Tuyết Trinh và Vương Vũ Hoành đứng trên không trung. Chỗ đáng ra là bàn cờ đá, giờ đã thành một cái hố to đùng.
- Bên dưới, có đường.
Vương Tuyết Trinh nói.
Vương Vũ Hoành gật đầu. Đáng lẽ, dời cái bàn cờ đi là được, nhưng bà cô mình cứ bá đạo như vậy.
Hắn hạ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967692/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.