Giây phút con rồng húc mũi vào bụng thằng Văn, Văn cảm thấy ngoài sự đau đớn, còn có một thứ gì loé sáng trong đầu. Một hư ảnh. Một sự kết nối.
“Cứu... ta”, “Giải... thoát... ta”...
Tiếng nói này, là của con rồng sao? Mơ hồ quá. Nó không thể tập trung được. Trong đầu nó bỗng nhiên xuất hiện hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ không thể diễn tả thành lời.
Hư ảnh ấy phóng to dần. Sáng dần.
Là một bình nguyên. Bình nguyên rất rộng lớn. Nhưng cằn cỗi. Xa xa là những dãy núi đồi, cũng cằn cỗi. Dưới chân nó, là cát.
Một bình nguyên cát.
Phía chân trời, là một mặt trời đen, viền vàng, chỉ có một nửa nhô lên. Xung quanh, là hàng ngàn hàng vạn vì sao. Những vì sao không đứng yên trên bầu trời, mà di chuyển với một vận tốc đủ để nhận ra. Chúng quay xung quanh mặt trời đen. Cả bầu trời, giống như một cái la bàn quay đều.
Nhìn vào mặt trời đen, đau mắt quá. Nó cúi xuống, bốc lên một nắm cát.
“Tri thức của con người, giống như một hạt cát nhỏ giữa biển cát mênh mông. Trong mỗi hạt cát, lại là ba nghìn thế giới”.
Từng nắm cát tuôn thành dòng, chảy khỏi tay nó, rơi xuống biển cát.
Nó không còn nhớ, mình là ai, đang đi đâu, đang làm gì.
“Giữa vũ trụ mênh mông và rộng lớn này, chúng ta là ai, và chúng ta sinh ra để làm gì?”.
Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời mênh mông, vô tận, không có mây, chỉ có những vì sao xa xôi, và một màu đen.
Nó ngửa đầu nhìn lên mãi, lên mãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967674/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.