Trong một căn nhà nhỏ. Mâm cơm vẫn đậy lồng bàn từ đêm hôm trước. Chiếc ghế đổ xuống đất. Đôi dép vẫn xếp ngoài cửa. Cảnh cửa mở toang. Nhưng nhà, đã không còn ai. - Nghe nói tay Vũ Đinh Kiên này là sát nhân hàng loạt.
- Đã thực hiện mấy vụ rồi, nạn nhân đều bị đấm nát nội tạng, ghê rợn thật.
- Không!! Các người nhầm rồi!! Con tôi vô tội!! Hãy tin lời tôi, làm ơn!!
- Lần này lại giết chính người mình yêu à? Có thật là sát nhân hàng loạt không thế?
- Đồ ngu! Gọi là sát nhân hàng loạt, nhưng tên này rõ ràng là sát thủ, chuyên đi thanh trừng cho các băng nhóm! Mấy vụ trước, nạn nhân đều là dân giang hồ còn gì?
- Sợ thật! Làm giáo viên mà còn đi làm sát thủ cho bọn xã hội đen, xã hội này không còn luân lý đạo đức gì nữa.
- Thật đáng ghê tởm.
- Không!! Các người im đi!! Con tôi vô tội!! Nó vô tội!! Một con kiến nó không dám giết mà!! Nó vô tội......!! Hự!!
- Cụ à!! Cụ làm sao thế!! Này ai gọi cấp cứu đi!! - Anh Kiên à, chúng tôi có một tin buồn cần báo cho anh biết.
- Sao thế anh cảnh sát, tôi bị oan mà!
- Chuyện đó chúng tôi đang điều tra, nhưng mẹ anh... đã đột quỵ mà chết. Chúng tôi xin chia buồn với gia đình...
- Không phải chứ? Chắc là có nhầm lẫn gì... Không thể nào đâu... Không!! Là tại các người, là lỗi tại các người!! Tại các người bắt tôi vào đây!! Không!! Thả tôi ra, tôi phải gặp mẹ! Toàn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967633/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.