Tháng 7 thường có những cơn mưa bất chợt. Rào rào, rả rích.
Chiều nay, có mưa.
Quán vắng khách. Quang ngồi chán nản bấm điện thoại. Văn ngồi gần đó, cố đọc hiểu quyển sách trừ tà mà Linh tặng.
Một vị khách râu ria xồm xoàm bước vào quán, khoác một chiếc áo khoác mỏng, ướt lấm tấm vài hạt mưa. Chiếc quần jean đã bạc phếch 2 đầu gối, và bạc phếch một bên trái. Đôi giày ướt sũng tạo nên những vệt nước bẩn trên sàn.
Thằng Văn vội chạy lấy cây lau nhà. Ông khách tiến đến quầy thu ngân của Quang.
- Có phở không?
- Có phở. Tái hay chín?
- Tái. Bao nhiêu?
- 20 xu.
- Trả tiền trước.
- Ok. Mời ngồi. Chị ơi, một tái nhé.
Ông khách ngồi húp sùm sụp bát phở, rồi ra đi. Ngoài trời, mưa vẫn rất lớn.
Thằng Văn lại lau nhà một lần, rồi nhìn chòng chọc theo ông khách.
Takezawa đang ngồi trên một cái ghế nhựa gần đó, tựa cửa nhìn mưa. Thấy thằng Văn như vậy, hắn hỏi.
- Ê nhóc, làm gì mà thẩn thơ vậy? Nhớ Trần tiểu thư à?
- Bác Itou, bác không thấy ông khách vừa rồi có gì lạ sao?
- Sao? Ta chả thấy gì lạ cả. Chú mày thử nói xem ông ta lạ ở đâu.
- Cháu, cháu không diễn đạt được, chỉ là cháu thấy loé lên trong đầu như thế.
- Xì, thế mà cũng...
Đúng lúc này, Quang đang bấm điện thoại, cũng ngẩng lên, xen vào.
- Cá thể bình thường trong một chỉnh thể bất thường. Em để ý tới nó sao? Vậy thì thử bắt đầu phân tích từ điểm đầu tiên mà chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967622/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.