- Chuyện này, dừng lại ở đây đi.
Trong cơn tuyệt vọng, một bóng người đứng ở đó, trước mặt cô, nói ra lời này. Trong thoáng chốc, cô đã nghĩ đó là Trần Thiên Anh. Cô đã vui mừng, cô đã cảm động.
Nhưng không phải, là thầy Kiên.
- Văn à, em đừng ép cô giáo nữa. Chuyện này, thầy thay mặt cô, xin lỗi em.
Không lảng tránh, không vòng vo, một lời xin lỗi, thẳng thắn, mà chín chắn vô cùng.
Văn cũng chỉ cần có vậy. Thay mặt xin lỗi, cũng không khác gì là xin lỗi. Mà xin lỗi, cũng không khác gì là quỳ lạy. Nó cảm thấy như vậy là đủ.
Đôi lúc, con người ta luôn làm phức tạp mọi chuyện. Nhưng ít ai ngờ rằng, nhiều khi, một lời xin lỗi là đủ.
- Vâng!
Trả lời đơn giản một câu, rồi xoay người, đi xuống sân khấu. Linh cười, nháy mắt với thầy Kiên, rồi chào thầy MC, đi xuống theo.
Toàn trường cũng ngơ ngác. Rồi sau đó, là tiếng vỗ tay. Thầy Kiên, ngày bình thường, có chút gì quê mùa, thô lỗ, lại ấp a ấp úng khi nói chuyện với nữ sinh, khiến mọi người không có mấy thiện cảm, nhiều lúc còn nói xấu thầy. Nhưng hành động anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi, một câu nói đánh đuổi phường hung ác, đưa bóng lưng mình che chắn cho cô Vân, quá soái rồi, khiến không ít nữ sinh rung động khóc ngất, khiến rất nhiều nam sinh cuồng nhiệt ngưỡng mộ.
Soái ca!
Trên mạng ngập tràn những bình luận hào hứng. Đoạn clip này, tưởng chửng đen tối, đáng sợ, giống y như cách mấy ngày nay Nữ Ma Thần phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967620/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.