Tiếng hô ngập trời dậy đất.
Hoàng tộc, sinh ra để cai trị người dân. Khi người dân không còn chấp nhận, Hoàng tộc cũng trở thành vô nghĩa.
Abdarr biết vật đã đổi, sao đã dời. Hắn thở dài. Thế lớn đã mất. Hắn cũng không quá tham niệm. Giờ đây, hắn chỉ thắc mắc, rốt cuộc kẻ này đã mất bao lâu để lên kế hoạch hạ bệ mình. Hắn định mở miệng...
- Phế vương!! Còn gì muốn nói!!
Hắn vừa mở miệng, Vương Vũ Hoành đã lại chặn họng hắn. Abdarr Kadi uấn ức nghẹn ngào. Từ nãy tới giờ, mình chưa mở miệng được một câu!
- Đại tá, ngươi dẫn binh sĩ Đại Nam đi kiểm toán và thu thập kho tài sản ấy lại.
Rồi hắn lại nhìn về ống kính.
- Hỡi người dân Vrahta!! 800 tỉ hào này, vốn là mồ hôi công sức của các bạn! Các bạn không may bị Hoàng tộc vơ vét bóc lột, ta rất cảm thông. Nhưng các bạn chịu để Hoàng tộc vơ vét mình như vậy, cũng là lỗi một phần của các bạn!! Nay, Vương Vũ Hoành ta thân chinh tới đây, không thể nào tay trắng ra về!! Một nửa số tiền trên, 400 tỉ hào, sẽ là phí tổn chiến tranh của Đại Nam!! Còn một nửa còn lại, ta... trả lại cho các bạn!!
-!!!!!!!
Tiếng ồ lên kinh ngạc. Có tiếc nuối, có bàng hoàng, nhưng cũng có... vui mừng.
Trả lại toàn bộ, người ta sẽ cảm thấy thứ đó vốn là của họ. Lấy đi toàn bộ, người ta sẽ oán trách. Nhưng lấy một nửa, trả một nửa, lại khiến người ta hàm ơn. Một nước đi này, đến cả Abdarr nghe tới cũng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967601/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.