Đã lâu rồi Thiên Anh không còn cảm xúc với người khác giới. Hắn cũng không có cảm xúc với người cùng giới. Hắn không có bạn bè. Không có người yêu. Tuổi thơ của hắn phải mang nặng quá nhiều thứ. Vì bố mẹ hắn không cam lòng. Và bố mẹ hắn mong muốn hắn không cam lòng.
Mỗi sáng hắn đều duy trì thói quen của mình, chạy bộ từ nhà đến trường, vào tới sân chạy lại tiếp tục chạy bộ. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ hắn không cho hắn quá nhiều thời gian riêng tư, quá nhiều không gian để hắn giải toả. Chỉ có chạy bộ, đó là quãng thời gian duy nhất để hắn giải toả tâm trạng bản thân mà bố mẹ hắn không phản đối. Hắn luôn nghĩ lúc chạy. Nghĩ những ý nghĩ của riêng mình. Bởi khi dừng lại, hắn không còn được phép nghĩ cho bản thân nữa, mà là nghĩ những ý nghĩ của người khác bắt hắn. Vì vậy, mỗi sáng, hắn lại chạy. Sáng nay nên ăn gì? À hôm nay ta thích ăn phở. Con chim kia hót nghe vui tai thật, ta cũng muốn nuôi một con. Bức thư mà cô bé hôm nọ gửi, ta cũng chưa đọc, trong đó viết gì nhỉ? Thư khiêu chiến chăng? Và nhiều ý nghĩ quan trọng hơn nữa. Những suy nghĩ càng quan trọng, hắn lại chạy càng nhanh. Vừa chạy vừa lên kế hoạch cho cả ngày hôm đó. Khi hắn chạy đạt tới nhanh nhất, suy nghĩ của hắn đáng sợ tới mức không ai dám hình dung.
Bởi vì hắn là một sát thủ. Khu phố viên chức chia làm 12 khu phố, nằm bên bờ sông Dụ Hải. Con sông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967555/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.