Chương 792: Rừng rậm cuộc đời
Đêm nay, tuyết lại rơi.
Gió từ Hoang mạc Ajagar thổi tới luồng khí buốt lạnh vô hồn, va chạm với vùng không gian ẩm ướt nơi đây, đóng thành từng hạt tuyết buông đấy trời, như sự than khóc của 1 Triều đại trống rỗng của những oan hồn.
Lão Tam bước lên sân thượng, nhìn về phương xa, nơi từ cách đây rất lâu, từng tồn tại 1 Vương triều Hoàng kim ngập tràn sự phồn hoa sung túc. Ngày nay, hầu hết mảnh đất ấy đã trở thành hoang mạc điêu tàn, đã vùi lập biết bao nhiêu quá khứ vinh hiển.
- Lão Tam, hiếm khi nào thấy anh lên sân thượng nhỉ? Ngồi trên đây, chẳng biết từ khi nào đã là “khách quen” Lão Tứ, và người bạn mới của hắn, Phù Dung.
- Ta không như các cậu, không giỏi chịu lạnh. Về đêm chỉ muốn cút rượu ấm, dăm ba mét lòng nướng sả, rồi đắp chân mà ngủ yên thôi. Dạo này không còn Lão Nhị, Lão Đại lại bận dạy cho Lục Muội học bài, chán chả có ai đối ẩm, lên đây mời các cậu chén rượu thôi.
Nói rồi, hắn ngồi xuống, gom 1 đụm tuyết trên sàn lại, rồi búng tay 1 cái. Tuyết lạnh bỗng nhiên phát ra luồng nhiệt nóng rực, ánh quang tỏa ra trắng toát. Tuyết thì tan thành nước còn lạnh buốt hơn trước, còn lửa nóng vẫn bốc lên.
Lão Tam ném cút rượu vào giữa ngọn lửa ấy, nghe được tiếng rượu đang sôi lên bùng bục.
- Lão Tam, anh đến từ Hoang mạc Ajagar phải không?
- Đúng rồi. Tôi sinh ra trong 1 bộ lạc du mục. Chúng ta di cư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/4601604/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.