Chương trước
Chương sau
Chương 804: Những kẻ nghĩ nhiều

Linh Ngân, thứ kim loại quý hiếm còn gấp vạn lần Linh Thiết, cho tới nay vẫn còn chưa thể tìm ra cách thức luyện chế số lượng lớn. Trong số ít ỏi các phương pháp để thu thập thứ kim loại này, là thông qua nuôi dưỡng Ngân Bàng, để chúng đột biến xuất hiện Ngân Vũ. Với mỗi một sợi Ngân Vũ, là 1 tia Linh Ngân trong huyết mạch.

Tam Dị Ngân Bàng của Vũ Đăng Phiên, qua biết bao tâm huyết cũng như kì trân dị thảo nuôi dưỡng, mới có thể xuất hiện 6 sợi Ngân Vũ. Trong tương lai, để nó tiếp tục sinh trưởng, sẽ còn cho ra thêm bao nhiêu sợi lông, cũng tức là bao nhiêu sợi Linh Ngân, giá trị đến khi ấy nào phải chỉ vài kho tàng báu vật là có thể sánh bằng?

Cao Anh Kỳ tuy là dòng dõi Cao gia, thân phận cao quý thật đấy, mà vì làm chết con Tam Dị Ngân Bàng, cũng khiến Vũ Đăng Phiên đau xót đến độ chửi mắng chẳng chút kiêng dè. Vũ Đăng Phiên đau chứ, thốn chứ, mà Cao Anh Kỳ cũng vì chuyện này mà ấm ức không thôi. Xưa nay ngoại trừ thân phụ hắn, đã làm gì có ai dám to tiếng mắng nhiếc hắn bằng những lời lẽ cay đắng như vậy? Hắn không dám giận dỗi gì Vũ Đăng Phiên, bởi hắn vẫn ý thức rất rõ bối phận con người này, chưa cần nói tới danh phận sư đồ, bản thân hắn vẫn chỉ là 1 đứa thiếu gia chưa có địa vị xã hội, vẫn còn rất nhiều chỗ cần nương tựa Đường chủ Luyện Dược Đường.

Cục tức này, cũng vì vậy mà dồn vào con Xích Huyết Mãng, dồn vào tên Tạp vụ bí ẩn trong Thịnh Hỏa Lâm.

===

Ngân Bàng chết cũng đã chết rồi. Nọc độc của Xích Huyết Mãng lại chẳng thể thu thập. Chửi cũng đã chửi chán chê, uất ức thì cũng tới vậy là cùng. Mà Kim Tinh Hội thì vẫn diễn ra chẳng chờ đợi 1 ai. Vũ Đăng Phiên rốt cuộc cũng chẳng thể đem con bỏ chợ, đành bất đắc dĩ lợi dụng tối đa những gì còn sót lại của Ngân Bàng, giao phó cho Cao Anh Kỳ 6 sợi Linh Ngân.

Vốn đã định sẵn là con át chủ bài giấu tới cuối cùng để xưng bá Luyện Dược Hội, chẳng dè chỉ vì chút biểu hiện hơi tốt đẹp của Tần Kỳ, đại diện của Định Chế Đường, lại khiến cho Cao Anh Kỳ nóng máu đem hàng ra khoe mẽ.

Vũ Đăng Phiên ngao ngán thở dài, thật dài. Thiếu niên trẻ tuổi, sinh trưởng trong nhung lụa, dù thần thái và trí tuệ có đĩnh đạc hơn người thế nào, suy cho cùng vẫn chưa thể thoát khỏi sự ngạo mạn. Mà kể cũng đúng thôi, người ta là thiên tài, là con nhà thế gia, ai dám lên mặt dạy dỗ họ không được quyền ngạo mạn?

Tần Kỳ vốn đâu phải trở ngại đáng sợ đến mức phải trổ hết thực tài mà vùi dập? Vũ Đăng Phiên bằng kinh nghiệm của mình cũng dễ dàng nhận ra, chỉ cần tới vòng thi sau, tên đồ đệ của lão Đường chắc chắn đuối sức không theo nổi. Trình độ cỡ Cao Anh Kỳ ắt hẳn phải nhận ra điều đó. Nhưng thằng nhóc chịu không nổi sự trầm trồ ngưỡng vọng mà người ta dành cho đệ tử Định Chế Đường. Hắn muốn ngay lập tức, hay đúng hơn, là bất cứ khi nào, cũng phải là tiêu điểm của sự chú ý, là điểm sáng rực rỡ huy hoàng.

Căm ghét Định Chế Đường đương nhiên là điều tốt, vì đây chính là tinh thần mà Vũ Đăng Phiên đã gieo rắc vào đầu đám đệ tử từ thuở còn bơ vơ mới về. Nhưng vào giây phút này, sự xuất hiện vừa như hiển nhiên, lại vừa như rất tình cờ của Tần Kỳ trên sàn đấu Luyện Dược Hội, lại khiến Vũ Đăng Phiên thấp thỏm không yên.

Chẳng lẽ… là Đường Thái Nguyên cố ý an bài? Dùng Tần Kỳ làm cái bẫy dụ cho Cao Anh Kỳ bung hết sức lực, để rồi nỏ mạnh hết đà mà hụt hơi trước Mai Sơn Phái, trước Triệu Minh Tâm?

Chứ sao nữa? Chứ tại sao chẳng sớm chẳng muộn lão cáo già lại xuất hiện ở nơi đây, lại nửa cười nửa không mà quan sát thế cục này, xung quanh lão… lại còn có Vũ Tiệp Tử của Cúc Sơn, còn có… Diệt Vô Sắc của Mai Sơn?!

Phải rồi, nãy giờ quá để tâm cuộc đấu, giờ đây Vũ Đăng Phiên mới giật mình chột dạ. 2 chục năm chưa 1 khoảnh khắc buông lỏng cảnh giác, rốt cuộc lại vào giờ khắc hạ màn này, hắn lại để sổng mất Đường Thái Nguyên?

Lão Chưởng môn già nghênh ngang xuất hiện, rồi lại ung dung rời đi, có thật sự là như vậy khoái hoạt? Làm người chẳng lẽ không có nổi chút tham vọng với lợi danh tài phú? Hắn chẳng tin! Là bởi vì mọi chuyện đều đã giao phó lại cho con cáo già Đường Thái Nguyên lo liệu. Là bởi vì toàn bộ tín nhiệm của Chưởng môn Trúc Sơn đã đặt lên vai lão.

Có sự tín nhiệm của Tưởng Đại Minh, thì lão già gần đất xa trời, người như bộ xương khô Tề Quang Khôi chẳng lẽ lại không vì vậy mà đặt thêm niềm tin vào Trúc Sơn, vào Đường Thái Nguyên? Giao tình của 3 lão già này không tệ, chuyện ấy thiên hạ đều biết.

Giờ lại đến Vũ Tiệp Tử, Chưởng môn Cúc Sơn phái, cái gai trong mắt Vũ Đăng Phiên, những tưởng đã ôm chân Mai Trung Hựu, vì cớ gì lại thân thiết đàm đạo cùng với Đường Thái Nguyên thế kia? Tên này gian manh giảo hoạt, lá mặt lá trái, đúng là tâm địa khó lường. Là vì hắn và lão Đường cùng không vừa mắt mình, kẻ địch của kẻ địch là bạn, nên đã cấu kết nhau muốn “chơi” mình hay chăng?

Tùng, Trúc, Cúc rồi, giờ tới Mai. Mai Sơn Phái, thủ tịch đệ tử, Chưởng môn tương lai, Diệt Vô Sắc, lại cũng ngồi đó chung 1 bầy, điệu bộ xem chừng cũng rất hòa nhã vui vẻ, chẳng có gì xa cách?

Vũ Đăng Phiên loạn não rồi. Vũ Tiệp Tử trong tình huống này overthinking 1, thì hắn đã overthinking 10.

Không được! Nhất định không thể để “bọn nó” hùa nhau đánh mình như vậy được! Mưu hèn kế bẩn của lũ chúng bây, lão phu lại sợ hay sao? Đối phương ngồi túm tụm với nhau ríu rít những trò bẩn thỉu xấu xa, mặt mày tên nào tên nấy đều mờ ám đáng ngờ. Chúng muốn mưu toan âm mưu quỷ kế, thì ta lại càng phải dùng sự quang minh lỗi lạc mà chống đỡ!

Đường đường chính chính, dùng thực lực tuyệt đối để khẳng định vị thế của bản thân.

Vũ Đăng Phiên nảy số cũng nhanh chẳng kém gì ai. Tam Dị Ngân Bàng đã là 1 lần lỗ nặng, nhưng lô hàng 500 ngàn viên Luyện Khí Đan vẫn còn đó, là bảo hiểm vững chắc cho vị thế độc tôn trong ngành Luyện Dược của hắn. Phải tìm cách nâng tầm cho mặt hàng ấy, để nó trở thành con bài quyết định.

Toàn bộ suy nghĩ của Vũ Đăng Phiên diễn ra chỉ trong chưa đầy 1 giây đồng hồ, khi Cao Anh Kỳ còn đang ngưng tụ 6 sợi Linh Ngân trên lòng bàn tay. Giây sau đó, khi Cao Anh Kỳ nhìn về phía sư phụ như muốn xin 1 chỉ thị, Vũ Đăng Phiên đã chẳng chút chậm trễ mà ra dấu.

Luyện Khí Đan.

Không phải thứ đan dược gì cao quý tinh hoa, chỉ đơn giản là Luyện Khí Đan, loại đan dược cấp bậc thấp nhất, phổ thông nhất, dễ luyện chế nhất. Đồng thời cũng là loại đan dược thể hiện được trình độ của người luyện đan nhất.

Đây là 1 cuộc chào hàng hoành tráng nhất. Nếu đã muốn làm, thì hãy làm cho tới nơi tới chốn. Hãy luyện chế ra viên Luyện Khí Đan đỉnh cấp siêu việt nhất trong lịch sử Luyện Dược!

===

Cao Anh Kỳ nhìn thấy chỉ thị của sư phụ, chẳng giấu nổi 1 nụ cười. Luyện Khí Đan, đây vốn cũng là niềm tự hào của hắn, là viên đan dược đã đưa hắn lên tới đỉnh cao danh vọng của Trúc Sơn Phái. Giờ đây, nó sẽ còn đưa hắn lên những vị thế cao quý hơn, vượt xa ngọn núi Trúc Sơn bé nhỏ, trở thành thiên kiêu đáng tự hào của cả vùng đất Bắc Hà.

Toàn bộ 30 dược liệu quý hiếm nhất theo Khí lực mà bay lên không trung, đồng thời, 6 luồng Linh Ngân như những mũi tên sáng loáng vun vút đan xen, như đang thêu dệt nên 1 bức tranh huy hoàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.