Chương trước
Chương sau
Chương 779: Canh ngon lắm, húp nhanh kẻo nguội

Trong tình hình căng thẳng hiện tại, Tứ Đại Tiên Phái gặp gỡ nhau vốn đã mang trong mình quá nhiều sự thận trọng và nghi kị. Ai ai tới nơi đây cũng đều trong trạng thái căng như dây đàn. Cuộc chiến đích thực ở Kim Tinh Võ Hội còn chưa nổ ra, nhưng những nước cờ thăm dò cũng không thể nào thiếu thận trọng. Từ cuộc gặp gỡ này, rất có thể nhìn ra ít nhiều cách cục phân chia quyền lực sau khi sáp nhập Tứ Đại Tiên Phái.

Dè đâu Trúc Sơn tới đây chill chill như đi dạo chơi ngắm cảnh. Bầy đoàn kéo tới không ít không nhiều, nhưng lại khuyết thiếu vị trí quan trọng nhất là Chưởng môn môn phái, lại vác theo 1 tên Đường chủ đứng chót bảng, quản lí Tạp Vụ Đường. Nơi đây là chốn các tinh anh lãnh đạo bàn luận tình hình, Đường chủ Tạp Vụ Đường là thứ gì? Chẳng phải là cách nói văn hoa của Tổ trưởng Tổ tạp vụ hay sao?

Mặc kệ ngươi từng có công lao ra sao trong Vu Linh Đại Chiến chứ? Ngươi nghĩ cuộc chiến ấy chỉ mình ngươi có công lao hay sao? Nếu huân chương có thể đem ra làm bảo chứng cho quyền lực, hội nghị này có lẽ còn phải xếp hàng dài những người có thể tham dự. Vươn tới vị trí lãnh đạo cấp cao, công lao cố nhiên phải có, nhưng còn cần nhiều hơn như vậy lắm. Bao nhiêu kẻ xông pha nơi sa trường, lập nhiều chiến công hiển hách, cũng chỉ có thể về quê nhận suất trợ cấp cựu chiến binh vài trăm tệ 1 tháng mà thôi.

Có thể bá vai bá cổ Mai Trung Hựu, gọi nhau vài tiếng đồng chí, nghĩ vậy là oai sao? Ngày đó chung 1 chiến tuyến, ai chẳng là đồng chí của nhau? 22 năm đã trôi qua, vật đổi sao dời, tình nghĩa năm xưa dù có sâu đậm tới đâu thì cũng cần nhìn vào vị thế của mình của người chứ?

Hành động hồn nhiên của Trương Đại Vệ, đặt vào trong mắt những kẻ có mặt tại nơi đây, nếu không nghĩ hắn là phường lỗ mãng ngu xuẩn, thì chỉ có thể suy luận rằng Trúc Sơn đang chơi chiêu. Trương Đại Vệ chỉ là con tốt thí, là đòn phủ đầu mà Trúc Sơn cố tình sắp đặt để hạ thấp thanh thế của Mai Trung Hựu.

Cao tay! Vẫn là đám cáo già này cao tay.

===

Tình huống này xảy ra, phiền não nhất đương nhiên là Vũ Đăng Phiên.

Lần này hắn dẫn đoàn, vốn là muốn ngay lập tức bày tỏ thái độ tán đồng sáp nhập, cũng bày tỏ luôn sự ủng hộ của mình với Mai Trung Hựu kia mà. Nội bộ Trúc Sơn cũng đâu phản đối thái độ này của hắn? Chưởng môn thì mất tăm mất dạng, Đường Thái Nguyên thì mất dần tiếng nói, thanh thế của Vũ Đăng Phiên lại đang lên như diều.

Cớ sao vừa chào hỏi nhau đôi ba câu xã giao mà thôi, sự tình đã lại thành ra thế này?

Là tên chết tiệt nào đã cho phép Trương Đại Vệ đi theo tới nơi đây?

À không. Hắn nhớ rồi. Nào ai cho phép chứ? Trương Đại Vệ muốn đi là đi thôi. Nào ai cấm cản nổi hắn?

===

Hội nghị họp mặt lần đầu tiên trong năm của Tứ Đại Tiên Phái, cứ kì quặc như vậy mà bắt đầu, trong sự khó xử gượng gạo của tất cả mọi người.

Vũ Đăng Phiên lâm vào tình huống chẳng biết nên mở mồm nói cái gì cho phải, trong khi đáng lẽ theo dự tính, hắn phải là kẻ mở đầu câu chuyện đấy. Vậy là thế chủ động lại rơi vào cái mồm trơn như bôi mỡ của Vũ Tiệp Tử.

Kinh nghiệm làm Chưởng môn 2 chục năm, suy cho cùng vẫn tích lũy được nhiều hơn làm Đường chủ Luyện Dược Đường nhiều lắm.

Cuộc tranh đua lấy lòng Mai Trung Hựu lần này, xem chừng Vũ Tiệp Tử đã thắng đậm trước Vũ Đăng Phiên.

- Tiên Phái chúng ta mấy nghìn năm nay đều là người 1 nhà, cùng nhau truy cầu Đại Đạo. Chỉ là hiềm trước đây núi non cách trở, đường sá xa xôi, Tứ Sơn khó duy trì được liên hệ, nên mỗi nhà tự quản lẫn nhau. Ấy vậy mà suốt bấy nhiêu thời gian qua, các thế hệ tiền bối vẫn giữ mối giao hảo khắng khít, vẫn là tình huynh đệ keo sơn. Người ta nhắc tới mảnh đất quê hương của chúng ta, Tứ Vân Sơn, vẫn là nói đến Tiên Đạo, không riêng rẽ 1 gia phái nào, đừng nói Tùng, Trúc, Cúc, Mai, còn phải kể tới hàng trăm môn phái nhỏ, cũng đều là chung 1 nhà. Sáp nhập làm 1, tuy nói là chủ trương của thành phố, nhưng kì thực cũng là lẽ trời sắp đặt, là chuyện tất yếu sẽ xảy ra. Nói là hợp nhất, nhưng Tứ Sơn vẫn còn đó, Tùng Trúc Cúc Mai vẫn sẽ giữ nguyên bản sắc của mình, nhưng vững kết thành 1 tổng thể. Tiên Đạo sẽ chỉ có ngày càng hùng mạnh hơn trước, càng là Chính Đạo phát dương quang đại, đây tuyệt nhiên là chuyện tốt lành.

Mấy lời đưa đẩy này, Vũ Tiệp Tử luyến thoắng trơn tru không vấp 1 từ.

Lúc này, 1 Đường chủ bên phía Tùng Sơn mới lên tiếng:

- Vũ Chưởng môn nói cũng không phải không có lí lẽ. Sáp nhập hay phân tách, Tứ Sơn vẫn còn đó, đường tu hành cũng chẳng vì vậy mà gián đoạn. Hiềm nỗi Tùng Sơn tu sĩ vẫn chỉ là nhóm nhỏ thích thanh tu đạm bạc, không có đam mê cái gì phát dương quang đại. Chúng tôi quen ở vùng sương tuyết, tự lực sinh tồn, không ham muốn vinh hoa phú quý, lấy khổ hạnh làm đức tin, lấy hình ảnh Ngân Bàng làm lẽ sống. Trời cho chúng tôi chỉ có bấy nhiêu tài vật, chúng tôi không chê ít, cũng chẳng nghĩ là nhiều. Tùng Sơn xưa nay có thể tự mình đội trời đạp đất, chưa cần cầu xin ai. Hợp nhất cũng được, không hợp nhất cũng chẳng sao, chỉ cầu 1 chuyện: việc của Tùng Sơn, Tùng Sơn tự quản. Được như vậy thì âu cũng hợp lẽ trời.

Vũ Đăng Phiên cảm thấy không thể lâm vào thế bị động, trước khi Vũ Tiệp Tử kịp mở miệng, đã vội lên tiếng:

- Triệu Đường chủ kì thực nên nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Tùng Sơn có thể ngạo nghễ đội trời đạp đất, tự lực tu hành, ấy là điều thế nhân ngưỡng vọng bấy lâu. Nhưng nhìn rộng hơn, vẫn còn nhiều thế lực quỷ ma muốn cản trở đường chúng ta tu hành. Lũ bàng môn tả đạo Vu Giáo chính là ví dụ điển hình. Những thế lực thù địch ấy chẳng những chống phá chúng ta tiến bước trên Đại Đạo, còn rắp tâm muốn hủy diệt Tiên Đạo, muốn muôn vạn sinh linh chìm vào lầm than. Mỗi môn phái nếu đứng riêng rẽ, sẽ lại yếu kém như ai đó, bị lũ quỷ ma tập kích, trong 1 đêm gà bay chó chạy, tan tác không còn hình hài, khi ấy lại phải nhờ cậy cầu xin các môn phái khác, kì thực viễn cảnh ấy nhục nhã không cách nào kể xiết…

- Vũ Đường chủ, ngài cẩn thận mồm miệng! - 1 Đường chủ bên phía Cúc Sơn hét lớn. Lời nói vừa rồi của Vũ Đăng Phiên đương nhiên đang đá đểu phía bên này. - Ngươi nói nhà ai gà bay chó chạy??!!

- Ấy ấy, quý phái đừng nóng - Vũ Đăng Phiên cười cợt - Ta còn chưa nói hết câu mà. Thật may mắn quá, Tiên Đạo chúng ta sớm đã coi nhau như anh em 1 nhà. Tứ Phái cũng như nhất, nên giả sử chuyện ấy xảy ra với 1 trong 4 nhà chúng ta, chúng ta cứ như vậy quang minh chính đại phát lên lời hiệu triệu, vậy là toàn bộ Tiên Phái đều sẽ hiệp lòng giúp sức, đánh đuổi lũ yêu tà. Cúc Sơn Phái năm đó chẳng phải cũng vô cùng quyết đoán, nắm rõ đạo lí Tiên Đạo là 1 nhà, mà phát ra lời kêu gọi, cũng từ đó mà Tam Phái còn lại nhất loạt hưởng ứng, quy tụ thành thứ sức mạnh đoàn kết chưa từng có, diệt sạch bè lũ tả đạo hay sao?

Vũ Đăng Phiên vừa đấm vừa xoa, bên Cúc Sơn cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Bởi lời hắn nói rõ ràng đang ủng hộ việc sáp nhập, không chỉ là sáp nhập trên danh nghĩa, mà phải triệt để hợp nhất, như vậy chuyện xảy ra với 1 nhà, 3 nhà còn lại mới có nghĩa vụ đứng ra giúp sức.

- Oáp!!!!

Trong lúc ba bề bốn bên còn đang đưa đẩy nhau, Trương Đại Vệ lại nhàm chán ngáp lớn 1 cái. Nhận thấy tất cả mọi người đều liếc nhìn mình với vẻ mặt chán ghét, hắn đành tằng hắng cầm lên bát canh.

- Nào nào, mọi người, canh ngon lắm. Húp nhanh kẻo nguội. Tuyệt phẩm mĩ vị đấy.

Nói rồi, hắn húp canh sột soạt, bất chấp mọi ánh nhìn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.