Chương 702: Âm Dương Long Khí Tiễn
Đường lên Dược Khố có phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Vân đoán vậy, vì Thanh Phong dọc đường đi cứ ngơ ngẩn thất thần ngắm nhìn khung cảnh mây mù che khuất những đỉnh núi xa xa, tới mức nhiều lần Vân lo thằng anh của mình sẽ vấp đá mà lăn xuống vực.
Cách họ tưởng chừng rất gần mà lại rất xa, là vô số cọc đá hiên ngang dựng đứng giữa trời, cô độc mà hùng tráng, như những thanh kiếm đâm thủng mây mù. Mặt trời buổi sáng chênh chếch chiếu ánh nắng rọi sáng bừng cả vùng không gian.
-Đẹp nhỉ? – Vân quay đầu lại hỏi.
Thanh Phong không quay lại, cũng không trả lời, chỉ gật đầu. Có lẽ ngay lúc này, trong đầu của tên thiên tài dị biệt ấy lại đang không nảy nở ra vô vàn ý tưởng.
1 lúc lâu sau, khi 2 anh em đã đi được 1 quãng xa, Phong mới cất tiếng, như để trả lời câu hỏi lúc nãy của em gái.
-Đẹp, nhưng cũng thật hiu quạnh.
Vân hơi giật mình 1 chút vì độ lag của thằng anh. Cô chả biết tiếp lời ra sao, chỉ Ừm 1 tiếng. Cá rằng Thanh Phong cũng chẳng care việc cô có trả lời hắn hay không. Cô không phải không có chút am hiểu về nghệ thuật, chỉ là không tới mức quái kiệt như Thanh Phong mà thôi. Làm Runner vốn không thể tránh khỏi việc định giá các tác phẩm nghệ thuật, các vật chế tác cổ xưa. Thậm chí, khi khám phá Dungeon, việc am hiểu nghệ thuật cũng nhiều lúc cũng là công cụ cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/3560176/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.