Hắc lang cười tà dị: "Nơi này cũng không tệ, rất hợp ý ta. Coi các ngươi có vẻ không nhẫn nại được nữa, phải không? Không cần vội, giết các ngươi không cần bao nhiêu thời gian, một lát thì đủ.”
Đám người Xuất Vân đạo trưởng thầm nhủ tên này quá cuồng cuồng vọng, quả thực là không biết trời cao đất dày. Cả ba người cầm kiếm sắc mặt đều phẫn nộ, hung hãn nhìn Hắc Lang.
Mục Bạch bước một bước tức giận nói lớn: “Hắc Lang, ngươi không cần ngông cuồng, ta nói cho người biết cũng để ngươi mở mang kiến thức nhiều nhiều. Ta đến từ phái Hoa Sơn, chính là truyền nhân của Phong Thanh Dương, người ta gọi là Mục Bạch. Bên cạnh ta là Xuất Vân đạo trưởng, trưởng lão phái Võ Đang. Ngày hôm nay bọn ta phải hết lòng dạy dỗ ngươi một phen, để ngươi biết Trung Nguyên không phải là nơi mà đồ cuồng vọng ngươi có thể giở trò ngang ngược.”
Hắc Lang bẻ răng rắc hai tay cười lạnh: “Tốt! Các ngươi nói ra họ tên sau khi ta giết các các ngươi coi như một chút bổng lộc tặng cho chủ nhân của ta”
Sát cơ trong mắt Mục Bạch tràn ra, sắc mặt méo mó, nắm trường kiếm rút ra, đầu kiếm chỉ về Hắc Lang, phía đằng sau Xuất Vân đạo trưởng cùng Diệp Chính cũng xuất thủ.
"Hắc Lang, hôm nay ta phải giết chết ngươi, để tế cho những người ngươi đã giết hại. Đồng thời để ngươi biết Hoa Sơn ta không phải dễ trêu chọc, ngươi chết chắc rồi. Hắc Lang ra đây chịu chết."
Hắc Lang lôi sau lưng một thanh đại đao nhẹ nhàng chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-giang-ho/1731900/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.