Lăng Quốc, Kinh Thành.
Không biết qua bao lâu, không khí bên ngoài dần dần ấm lên, không gian từ yên lặng cho đến ồn ào huyên náo. Ánh nắng từ phía chân trời len lỏi qua ô cửa sổ vào bên trong xe ngựa, đem cái lạnh của mùa đông xua đi.
Bạch Dạ phía trước điều khiển xe ngựa, nhìn không xa cách đó là tường thành thật cao, phía trên to lớn hai chữ "Kinh Thành".
Hắn cho xe ngựa dừng lại, vén rèm nói nhỏ vào bên trong
"Chủ tử, đã tới Kinh Thành"
Thiên Hàm trong lòng vô cùng cao hứng, đây là lần đầu nàng chính thức ngắm nhìn Kinh Thành, sao không hảo hảo thưởng ngoạn đây?
"Ân, chúng ta đi bộ vào thành"
Nói xong không chờ đợi thêm, Thiên Hàm vén rèm nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa. Bầu trời hôm nay trong trẻo dị thường, ánh nắng soi chiếu rạng rỡ, không khí ấm áp trong lành làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cùng ấm áp.
Nàng xuất thần nhìn tường thành vững chãi, binh lính tay cầm thương bén nhọn, trên người khôi giáp vàng nghiêm chỉnh đứng trên đầu tường. Bên dưới cũng có một đội binh sĩ kiểm tra người ra vào thành, không khí thập phần náo nhiệt.
Đám người thông thả vào thành, chỉ cách một bức tường thành nhưng giống như bước vào một thế giới khác. Kinh thành Lăng Quốc vô cùng phồn hoa, kinh thương ngày càng phát triển. Hai bên đường lớn bày đầy những món đồ từ đơn giản đến cao quý mỹ lệ.
Tiếng rao bán không ngớt ở bên tai, Thiên Hàm lần đầu chứng kiến, tâm tư hài tử như được phóng xuất, hết nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-chi-lang/944898/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.