(bắt đầu nhân sinh là đây, haha) 
- ---------------------------- 
Tử Dương chân nhân cũng không dài dòng, đáp thẳng vấn đề, lời nói nhẹ tênh nhưng nghe xong ai cũng bủng rủng tay chân, còn hoàng hậu trực tiếp ngất đi. 
"Tiểu Hàm bị thương vô cùng nghiêm trọng, giữ được tính mạng đã là may mắn, nhưng nếu còn sống, e rằng sau này tâm trí nàng cũng sẽ như tiểu hài tử, mãi không lớn" 
Thiên Minh nhìn thấy một màn vừa rồi, sau nhìn tiểu đệ huyết thịt mơ hồ nằm trên đất, lại nghe Tử Dương chân nhân nói, chết lặng đứng đó, tự trách bản thân, hắn không nên dẫn nàng đi ngoạn, lỗi là do hắn, tất cả là do hắn. Hắn gào khóc gọi tên Thiên Hàm, mong tiểu đệ của hắn tỉnh lại. Sau đó cũng ngất đi, được người đưa về tẩm cung. 
Cảnh Lăng đế thì bình tĩnh hơn mọi người, mặc dù đau lòng hài tử, nhưng dù gì hắn cũng là một quân vương, hắn nhìn Tử Dương chân nhân, ánh mắt chân thành 
"Người có thể cứu hài nhi của trẫm sao?" 
Tử Dương lắc lắc đầu, vẻ mặt suy tư, thở dài một hơi. 
"Ta e là lực bất tòng tâm, nay ta như lời hẹn, nàng đúng năm tuổi ta sẽ đưa nàng về núi Chu Luân" 
"Nhưng nàng hiện tại bị thương, trẫm không yên tâm" 
"Ta sẽ cố gắng chữa trị cho nàng, xin hoàng thượng chớ lo" 
"Được, trẫm tin tưởng ngươi" nói rồi thở dài, nhìn tiểu Hàm lại đau lòng, lệnh người chăm sóc tiểu điện hạ rồi đi đến chỗ của hoàng hậu. 
Sự việc dù được hoàng thượng truyền lệnh phong bế tin tức, cấm truyền ra bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-chi-lang/944865/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.