– Được rồi! Ngươi trước tiên theo ta lên núi.
Cuối cùng, Bạch Thiên Lam hạ quyết định.
Đứa nhỏ đang bưng mặt khóc nghe thấy lời nói của Bạch Thiên Lam liền ngẩng mặt nhìn hắn nở một nụ cười. Gương mặt nhem nhuốc, vừa khóc vừa cười của nó làm Bạch Thiên Lam không biết nói gì hơn.
Hắn quay đầu, không chờ đứa nhỏ phản ứng đã bước đi, tà áo trắng tinh của hắn đã bị đứa nhỏ vấy bẩn một mảng to, hắn cũng không để ý, cứ thế đi qua ánh mắt mở trừng không thể tin được của mấy tên đệ tử.
Đứa nhỏ thấy Bạch Thiên Lam đi rồi liền hớt hải chạy theo sau.
Nó một lần nữa tiến vào Thanh Vân phái.
…
Lại bước qua cổng lớn, nhưng lần này, khung cảnh không giống như lần trước.
Trước mắt nó bây giờ là một sân viện nằm trên một ngọn núi, ngôi viện được xây dựng đơn sơ nhưng không kém phần trang nghiêm, trong sân có trưng bày những loại kỳ hoa, núi giả, lại có một con thác nhỏ từ không trung đổ nước xuống, hơi nước bốc lên hóa thành mây trắng lượn lờ, xa xa còn có cả tiếng chim hót vang…
Đứa nhỏ bị khung cảnh trước mắt làm mê hoặc, nó mở to hai mắt không thể tin được. Nơi này thật sự quá đẹp.
Bạch Thiên Lam cũng không hối thúc, để cho nó từ từ thích ứng. Mãi một lúc sau, nó mới thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Thiên Lam càng thêm thần kỳ.
– Đây là nơi ở của ta, gọi là Thiên Thương, ngươi có thể tùy ý chọn lấy một phòng.
Đứa nhỏ định lên tiếng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-nu-vuong/57514/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.