Khi Y Nhi được Hạ Lan và Lâm Nhu dẫn tới thì đã trông thấy tình cảnh quái dị: cả một vùng trời bị bao phủ bởi một tấm màn màu đen dài thăm thẳm.
– Chẳng lẽ… chúng ta tới muộn rồi sao?
Lâm Nhu không nén được mà thốt lên.
Y Nhi vốn nửa tỉnh nửa mê trên lưng Hạ Lan đột nhiên mở bừng hai mắt. Hạ Lan chợt thấy người trên lưng nhẹ hẳn đi thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì liền trông thấy đôi mắt sáng rực như sao trời của Y Nhi.
– Thả ta xuống đi!
Y Nhi chợt cất tiếng nói. Hạ Lan không tự chủ mà tuân theo lệnh của nàng.
Đến khi Y Nhi nhấc bước bước về phía tấm màn che thì Hạ Lan mới giật mình tỉnh táo lại, liền ngăn lại:
– Ngươi muốn làm gì?
Lâm Nhu và Hạ Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, Y Nhi vốn dĩ đã như người sắp chết kia tại sao lúc này lại đột ngột có thể tự do hành động như vậy? Như thể chưa từng bị thương qua?
Chẳng lẽ nàng nói dối? Không! Không đúng! Nàng quả thật đã bị thương rất nặng, đó không phải là giả tạo!
Hiện tại trông nàng như thế này, không hiểu sao lại có cảm giác như là… hồi quang phản chiếu?
Đúng vậy! Chính là hồi quang phản chiếu!
Y Nhi nhìn thẳng Hạ Lan mà nói:
– Đến gặp hắn!
Hạ Lan lúc này trong lòng như có quỷ, nảy sinh ngờ vực:
– Ngươi xác nhận sẽ không bắt tay cùng hắn chứ?
Liền sau đó, bàn tay Hạ Lan đang đặt trên chuôi kiếm đã lặng lẽ rút nó ra.
Y Nhi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-nu-vuong/1836833/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.