Từ trước tới giờ, so với tu tiên giới ồn ào, náo nhiệt, Phật môn quá yên tĩnh, quá yên tĩnh đi. Đến mức mà, có nhiều người đã quên mất còn có một nơi như vậy.
– Ông có biết tôi là ai không?
Lão hòa thượng vẫn trầm tĩnh, lên tiếng nói:
– Là một chúng sinh.
Y Nhi nhếch mép cười mỉa mai, nói:
– Chẳng lẽ ở Phật môn này quá thanh tịnh, đến mức không hay biết cuộc chiến giữa nhân loại và ma giới ngoài kia?
Dù bị châm chọc, lão hòa thượng vẫn từ ái đáp:
– Nơi nào có tranh đấu, chiến đấu sẽ nổ ra. Con người không tranh giành nữa, không chiến mà tự thắng. Mỗi người đều có một cách đối mặt riêng mình, có người chọn cách cầm vũ khí, có người chọn hòa giải, cũng sẽ có không ít người chọn cách né tránh…
– Vậy ngài chọn né tránh sao? Rút ở nơi này hưởng thái bình, bỏ mặc mọi chuyện bên ngoài?
– Không! Bần tăng không phải né tránh. Trong Phật môn cũng có rất nhiều người ra ngoài chiến trường kia bảo vệ mảnh đất của con người, ngăn chặn ma giới xâm lân. Nhưng cũng như thí chủ nói, họ quá im ắng, chỉ lặng thầm làm những việc mình nên làm. Có những người trong Phật môn thay vì chọn cách giết người thì chọn cách cứu người, cứu chữa cho những sinh linh đang đồ thán ngoài kia. Cũng có những người không bước vào chiến trường, ở lại ngôi chùa này, giữ lại chùa, để còn có nơi cho những sinh linh bị lạc bước ghé vào nương náo…
– … Vậy… ta đã là người theo ma giới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-nu-vuong/1836730/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.