Hắc Vũ nửa ngồi nửa nằm trên giường, theo dõi từng hành động của Thái Hòa. Thái Hòa không chịu đựng nổi nữa, phát cáu:
– Đệ đừng có nhìn ta nữa!!!
Hắc Vũ vẫn trầm mặc không dời tầm mắt, ý không muốn bỏ qua. Thái Hòa cuối cùng đành thở dài, nói:
– Nàng đã bị tống giam!
– Là ai dám bắt giam nàng? Nàng có tội gì?
Thái Hòa bực tức nói:
– Không phải nàng ta đã làm đệ bị thương sao? Đến cái mạng khó khăn lắm mới vác về được mà sao đệ không cảm thấy gì thế?
Hắc Vũ liền phản bác:
– Nàng không phải là cố ý làm ta bị thương! Bây giờ ta cũng đã không sao rồi, còn lý do gì để giam nàng nữa?
Nếu như không phải tới một ngón tay hắn cũng không cử động được thì làm sao có chuyện hắn còn bình tĩnh ngồi đây, sớm đã xông tới ngục thất giải cứu cho Y Nhi rồi.
Thái Hòa tức xì khói, ngón tay chỉ về phía Hắc Vũ run run cả lên:
– Ngươi… ngươi…
Hắc Vũ trừng mắt nhìn lại. Ít ra hắn đã biết nàng không sao rồi, bị giam giữ có thể sẽ chịu khổ nhưng những người kia chắc sẽ không làm gì tổn hại tới nàng. Chỉ là, lúc đó nàng cũng bị thương, không biết bọn họ có cho người tới chữa cho nàng hay không… Càng nghĩ, lại càng lo lắng, liền gấp gáp nói:
– Không được! Ta phải đi xem nàng thế nào rồi! Huynh đưa ta tới đó đi!
Thái Hòa kêu trời.
– Ngươi làm ơn làm phước ở yên đấy giùm ta đi, nếu vết thương mà toát ra nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-nu-vuong/1836670/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.