Vừa thẩn thờ bước ra khỏi khu rừng, Y Nhi liền nhìn thấy gương mặt đang khẩn trương, lo lắng của Hắc Vũ.
– Nàng đã đi đâu vậy?
Y Nhi tự biết mình có lỗi, liền lên tiếng nói:
– Xin lỗi, Y Nhi chỉ… đi một chút thôi…
Hắc Vũ vẫn không thôi giận, quát:
– Nàng chẳng phải đã hứa sẽ ở yên một chỗ sao?
Y Nhi im lặng nghe Hắc Vũ mắng. Lúc sau, Triệu Nhu Nhi bước tới gần. Vừa trông thấy Triệu Nhu Nhi, Y Nhi liền tới ánh mắt lạnh lùng của nàng ta, vô thức lùi bước né xa. Triệu Nhu Nhi hỏi:
– Nãy giờ trong rừng ngươi có phát hiện gì không?
Nghe vậy, Y Nhi liền nhớ tới cảnh lão hòa thượng thu phục ma thú và ma nhân trong rừng. Sắc mặt nàng tái đi, ấp úng đáp:
– Không… không có!
Triệu Nhu Nhi thấy ánh mắt lãng tránh của Y Nhi thì nghi ngờ, nhưng chưa kịp làm gì thì Hắc Vũ đã lên tiếng cắt ngang:
– Đủ rồi! Y Nhi chỉ đi loanh quẫn nơi này thôi, làm sao có thể phát hiện cái gì được.
Nói xong, chẳng thèm nhìn ngó ai, Hắc Vũ đã kéo Y Nhi đi mất.
Y Nhi sững sốt bị Hắc Vũ, nàng muốn lên tiếng giải thích:
– Hắc… Hắc Vũ…
Hắc Vũ kéo nàng đi một chập, lúc sau mới ngừng chân quay đầu lại.
– Thật… thật ra…
– Nàng mệt rồi! Tạm thời nghỉ tạm ở đây đi!
Y Nhi giật mình ngẩng đầu lên, trước mặt nàng là một túp lều vừa được dựng tạm, hốc mắt Y Nhi lại ửng đỏ.
– Vào trong ngủ một lúc đi! Ta sẽ canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-nu-vuong/1836590/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.