Khuyến mãi thêm link độc thoại của Tô Tạ, nên bật nghe kèm khi đọc chương này, tăng hiệu ứng cảm giác rất mạnh đấy =3=
_______
Thiên Việt vĩnh viễn sẽ nhớ rõ ngày đó.
Ngày 12 tháng 11. Một ngày đầu đông.
Ngày đó, ánh nắng ấm áp, gió lại có phần lạnh lẽo.
Lúc lau mặt cho Dĩ Thành, Dĩ Thành đột nhiên dùng sức nháy mắt. Trong lòng Thiên Việt kích động một hồi, cậu biết Dĩ Thành muốn nói gì đó. Cậu khẩn trương đi đổ chậu nước, cầm cuốn tiểu thuyết dày kia.
Dĩ Thành phân biệt từng chữ từng chữ trên sách. Nhìn lên, nhìn xuống. Thật chậm, thật chậm, ghép lại thành một câu:
“Xin lỗi. Việt Việt.”
Thiên Việt buông sách, vuốt khuôn mặt gầy đến đáng thương của Dĩ Thành, khuôn mặt lạnh ngắt, Thiên Việt dùng tay ủ ấm. Mùa đông năm ngoái, Dĩ Thành thường dùng tay ủ ấm cậu, tay cậu, mặt cậu, buổi tối khi ngủ lại để đôi chân lạnh cóng của Thiên Việt luồn vào giữa chân ủ ấm cho cậu.
Dĩ Thành lại nháy mắt, Thiên Việt lại cầm cuốn tiểu thuyết lên.
Dĩ Thành từng chữ từng chữ “nói”: “Về sau, sẽ – có – người, yêu – em – giống – như – anh – không? Hi vọng sẽ có.”
Thiên Việt nói: “Không, không có. Cho dù có, đó cũng không phải là anh.”
Ánh mắt Dĩ Thành vững chãi chăm chú nhìn Thiên Việt, Thiên Việt cảm thấy ánh mắt anh đặc biệt lưu luyến, đặc biệt không đành lòng, ánh mắt đó khiến Thiên Việt – sợ hãi. Cậu đột nhiên cảm thấy, Dĩ Thành giống như nước trong tay, hạt cát trong tay, cậu sắp không giữ nỗi Dĩ Thành rồi. Thiên Việt chôn đầu trong vai Dĩ Thành, cậu không biết nên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785561/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.