Không biết khẩu vị của cậu, không biết sở thích của cậu, không biết khao khát của cậu, không biết cậu tổn thương ở đâu, không biết đau đớn của cậu sâu đậm thế nào.
Người biết những điều này, hôm nay lại nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, tình cảm yêu cậu thương cậu vây kín trong cơ thể vô tri vô giác.
____
Thiên Việt đứng lại, nhìn người đàn ông trước mặt. Vóc người thon dài, khuôn mặt thanh mảnh, rất nhiều hồi ức chậm rãi dâng lên. Trong nháy mắt Thiên Việt có chút ngẩn ngơ.
Người kia cũng đứng nhìn cậu. Chậm rãi mỉm cười, nụ cười vô cùng lễ độ nhưng cũng xa xách.
“Thiên Việt,” Người kia nói, “Thật là con. Hôm qua nhìn có chút giống.”
Thiên Việt cũng muốn cười, mặt lại cứng ngắc, cậu nói: “Là con. Hôm qua, con cũng nhìn thấy cha, không dám nhận.”
Người cậu gọi là cha nhiều năm như vậy, sau nhiều năm không gặp, lại nói với cậu, hôm qua nhìn có chút giống.
Có chút giống.
Thiên Việt cúi đầu.
“Cha lần này trở về là giao lưu học thuật sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Thiên Việt nghĩ, qua nhiều năm, cha cậu vẫn trẻ như thế, năm nay hẳn đã năm mươi bốn, dấu tích của năm tháng, dường như không hề để lại trên người cha. Vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy, cha cậu có lẽ chưa từng nghĩ đến cậu, hoặc là, cũng từng nghĩ đến cậu.
Người đàn ông trung niên ôn hòa nói: “Cha đến đây thăm Lục viện trưởng, là bạn tốt nhất trước đây của cha, bác Lục, còn nhớ không? Lúc còn bé, ông ấy đã cắt amidan cho con.”
Oh phải, rất nhiều năm trước, phẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785558/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.