Đôi tay hữu lực, tinh tế khéo léo thế nào, biết làm công việc của thợ điện, biết sửa cống nước, biết nấu cơm, trên sủi cảo trắng tuyết khéo léo nặn ra những hoa văn tinh tế, biết đan áo len với khăn choàng cổ, thậm chí biết dùng máy may cầm tay khâu lại quần bị rách cho cậu. Hiện tại, tất cả, sẽ không còn nữa sao?
______
Bắt đầu từ buổi hôm đó, mỗi khi đến Ninh Khả trực đêm, Thiên Việt đều đến thay cô.
Ninh Khả nói, cậu cũng đừng thức mãi vậy, chợp mắt chút đi.
Thiên Việt mỉm cười đồng ý. Nhưng lại nghĩ, nếu lúc cậu ngủ, Dĩ Thành tỉnh lại thì sao? Cậu muốn người đầu tiên Dĩ Thành nhìn thấy là cậu, nghe thấy Dĩ Thành cùng cậu nói chuyện.
Thời tiết dần dần nóng lên, buổi tối hết sức oi bức, cũng may trong phòng bệnh có điều hòa, để tiện theo dõi, trên người Dĩ Thành, gần như trần trụi, Thiên Việt mỗi lần đều tinh tế đắp chăn cho Dĩ Thành, phủ kín cơ thể anh, nhẹ nhàng nói: “Anh xem, anh đừng xấu hổ, ngoại trừ bác sĩ không ai thấy anh đâu. Để bác sĩ nhìn chút cũng không sao. Hay là, anh sợ em thấy nào?”
Dĩ Thành trầm mặc im lặng.
Về sau, buổi tối Thiên Việt rốt cuộc có thể ngủ một lát. Thật sự quá buồn ngủ, ngồi ở một chỗ cũng ngủ ngon được. Nhưng lại bị cảm, ho rất kịch liệt, lồng ngực đau rát, yết hầu lại ngứa không thể kiềm chế được cơn ho.
Thiên Việt nhìn gương mặt Dĩ Thành, bóng đêm khiến đường viền gương mặt mơ hồ nhu hòa hơn, không như ban ngày thoạt nhìn gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785555/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.