Rất lâu về sau, Thiên Việt vẫn mãi ghi nhớ, nét mặt khi anh nói câu này. Mãi luôn hiện trước mắt cậu, tựa như vươn tay ra là có thể chạm vào, tựa như giây tiếp theo sẽ trở thành sự thật, tựa như vĩnh viễn nắm được trong tay không vuột mất.
Em là quả táo trong mắt anh, Thiên Việt bây giờ nhớ lại sẽ bất giác mỉm cười, đó là lời tỏ tình ngọt ngào nhất mà con người thật thà chất phác kia nói ra.
__________
Về sau, anh chị Dĩ Thành lại đến tìm Thiên Việt một lần nữa.
Thiên Việt chỉ cắn chặt răng, không đồng ý nói sẽ bỏ đi hay là nói chia tay.
Dựa theo lời Dĩ Cương mà nói, cậu chính là ăn quả cân quyết tâm (1).
Thiên Việt nghĩ, thật sự, lớn như vậy, chưa bao giờ kiên trì như thế.
Thiên Việt luôn là một đứa trẻ dễ dàng bỏ cuộc, lúc nhỏ, bài không làm được, sẽ không làm, chưa từng nghĩ đến cái gì mà người có chí nhất định thành công, có làm được học sinh ba tốt hay không, thứ hạng thành tích xếp thứ bao nhiêu cũng không để tâm, mẹ cậu nói cậu giống như con mèo, chỉ cần một nơi nho nhỏ có thể nằm dài phơi nắng là cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tôi chẳng qua chỉ là một người được ngày nào hay ngày đó, Thiên Việt nghĩ, thần linh, xin cho chúng tôi một con đường sống.
Chỉ là sự kiên trì này ở đâu mà có? Mỗi khi nghĩ đến đây, Thiên Việt sẽ quay đầu nhìn Dĩ Thành, Dĩ Thành mấy ngày nay gầy đi không ít, thần sắc lại càng dịu dàng hơn, tan ca liền bao lớn bao nhỏ xách về nhà nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785552/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.