Dĩ Thành dùng sức ôm Thiên Việt vào lòng, cậu bé bao năm qua vẫn quẩn quanh trong giấc mộng của anh, cậu bé vẫn hay cười ngượng ngùng trong ký ức của anh, cậu bé giữa những cái bóng đan xen nhau cứ muốn nói lại thôi, không rõ mình nên làm gì kia, giờ đang ở trong lòng anh. Chân thật, ấm áp, khiến anh đặc biệt không muốn buông tay.
Lúc cả hai ngã xuống giường, đầu Thiên Việt va nhẹ vào thành giường, Dĩ Thành hoảng hốt, liên tục hỏi, Việt Việt, Việt Việt, không sao chứ, không sao chứ. Đại não Thiên Việt bị men say thiêu đốt càng lúc càng trở nên mơ hồ, nhưng trong lòng lại tỉnh táo. Cậu có thể cảm nhận được bàn tay to lớn của Dĩ Thành dịu dàng xoa xoa chỗ bị va trúng kia, miệng thổi phù phù. Hơi thở nóng rực, mang theo mùi bia, ngay bên tai mình, có thể cảm nhận được một loạt nụ hôn miên man của anh, từ trên trán mình, trên hàng mi, lan dần xuống cằm rồi cổ.
Thiên Việt nghĩ, cậu sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày đó, nhớ mãi đôi môi nóng như lửa của Dĩ Thành, bàn tay cũng nóng như thế, nhớ mãi cảm giác khi bàn tay ấy gần như tôn kính mà lướt trên thân thể mình, nhớ mãi khuỷu tay vẫn luôn chống nửa người, nhớ mãi tư thế yêu thương che chở đó của anh.
Tư thế này, đã đọng lại trong ký ức Thiên Việt, rõ ràng như vậy, trở thành dấu ấn được yêu trong sinh mệnh cậu, dấu ấn mà Dĩ Thành để lại trên người cậu.
Đôi khi chợt nghĩ, giá như, hôm đó cậu không vì khúc mắc trong lòng mình mà hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785532/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.