Chương trước
Chương sau
Quả nhiên, chuyện Tạ Tuyết Thần mất tích vẫn chưa truyền tới.

Mộ Huyền Linh trở lại quán trọ, Tạ Tuyết Thần vừa nôn xong, sau khi linh đan của Kính Hoa Cốc, trên mặt của hắn khôi phục được chút khí sắc. Mộ Huyền Linh đưa quần áo vừa mua cho hắn, cười nói: "Có cần ta dặn tiểu nhị sắp xếp phòng tắm cho Tạ tông chủ không?"

Tạ Tuyết Thần nhận quần áo, nhàn nhạt nhìn nàng, nói: "Tôn thể pháp tướng, không dính bụi trần."

Ý là, không cần tắm rửa.

Nhưng quần áo vẫn phải thay.

Tu đạo tốt thật, chẳng những không ăn ngũ cốc hoa màu, không nhiễm bụi bặm thế gian, yêu hận tình cừu cũng có thể xóa bỏ với nhau.

Mộ Huyền Linh xoa cằm, nhìn bóng hình phản chiếu trên bình phong, mới nhìn một chút, bên kia đã thay xong.

Bỏ đi, dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy -- Mộ Huyền Linh có chút tiếc nuối.

Tạ Tuyết Thần đi đến ngồi bên cạnh bàn, liền nghe được Mộ Huyền Linh nói: "Tạ tông chủ, nhìn ngươi hôm nay chắc là muốn về thành Ủng Tuyết."

Tạ Tuyết Thần nhẹ gật đầu.

Mộ Huyền Linh than nhẹ một tiếng: "Nếu ta là ngươi, trước khi khôi phục pháp lực tuyệt đối sẽ không về Tiên Minh."

"Trước khi ta vào trận đã sắp xếp, giờ vào trận bảy ngày vẫn chưa về, Ngũ lão tiên minh chắc chắn sẽ vào trận điều tra, phát hiện dấu vết kịch chiến giữa ta và ma tộc." Tạ Tuyết Thần nói: "Chắc hẳn giờ phút này, tiên minh đã âm thầm phái người ra điều tra tung tích của ta."

"Tạ tông chủ, ngươi không nghĩ tới sao, sao ma tộc sẽ biết ngươi vào trận khi nào, mà có thể hạ bẫy trước chứ?" Mộ Huyền Linh hiếm khi lộ ra sắc mặt nghiêm túc.

Tạ Tuyết Thần hạ mắt, ánh nến phản chiếu bóng mờ dưới đáy mắt hắn.

"Trong tiên minh, có gian tế ma tộc." Giọng nói lạnh lùng chậm rãi.

Vài ngàn năm trước, nhân tộc tiên minh dốc hết toàn lực, tại ranh giới giữa Ma giới và Nhân giới, Lưỡng Giới Sơn, thiết hạ phong ấn vạn tiên, chặn bước chân ma tộc xâm lược nhân tộc. Phong ấn này bị ma khí ăn mòn, cứ sáu mươi năm phải tu bổ một lần. Phụ trách hộ trận trước giờ đều là tông chủ tiên minh. Mấy năm trước Tạ Tuyết Thần kế nhiệm tông chủ ngũ phái tiên minh, năm nay vừa đến dịp, hắn phải vào trận tu bổ chỗ trận pháp bị khuyết tổn, thì gặp đại quân ma tộc mai phục.

Trận hình Vạn Tiên Trận phức tạp, nhiều vòng đan xen, người bổ trận cần gọi pháp tướng ra trong mắt trận, dùng nguyên thần khơi thông toàn đại trận, mới có thể biết nơi bị khuyết tổn cần tu bổ. Bởi vậy bổ trận chỉ có thể có một người, còn nhất định phải là người có tu vi mạnh nhất. Lúc bổ trận, người bên ngoài bổ trận phòng ngự, sợ nhất có người lợi dụng sơ hở mà vào. Nhưng Vạn Tiên Trận là đại trận thần thánh tu sĩ nhân tộc kết xuống, ma tộc ở trong đó, như bị cực hình, tránh không kịp. Bởi vậy dù ma tộc biết năm nay là năm bổ trận, nhưng không thể biết người bổ trận chọn ngày nào, canh giờ nào vào trận, càng không thể lập mai phục.

Nhưng lần này, thời cơ chúng thiết hạ mai phục, lại rất đúng lúc..

Khi Tạ Tuyết Thần nhìn thấy Ma tôn trong trận, liền hiểu tất cả.

"Hóa ra ngươi đã biết rồi." Mộ Huyền Linh thở phào một cái: "Được rồi, là chính ngươi nói, cũng không phải ta mật báo."

Tạ Tuyết Thần nhướng mày, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng chuyên chú nhìn Mộ Huyền Linh. "Cho nên, ngươi cố ý đưa ta đi lệch hướng về ngũ phái tiên minh, ngươi biết, ma tộc sẽ phái truy binh, chặn đường giữa đường."

Mộ Huyền Linh cắn môi, bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.

"Sư phụ của ta là Đại Tế Ti ma tộc Tang Kỳ, chắc ngươi hiểu rất rõ hắn. Sư phụ giỏi bói toán, chỉ cần vật bên người của người khác, là có thể tính ra người kia đang ở đâu, sai sót không cao quá mười dặm. Bởi vậy rất nhanh sẽ có truy binh ma tộc tìm tới Thanh Sơn, cũng sẽ lấy Thanh Sơn làm điểm xuất phát, một đường lục soát về hướng ngũ đại tông môn. Bây giờ trọng thương chưa lành, thần khiếu bị phong, nếu như bị ma tộc phát hiện, hậu quả khó mà lường được."

"Tránh chốn đông người, sẽ không dễ bị ma tộc phát giác."

"Cho dù ngươi quay về thành Ủng Tuyết, cũng chưa an toàn tuyệt đối!" Mộ Huyền Linh vội nói: "Có thể biết ngươi vào trận để bố trí, tất nhiên là người có địa vị cao trong tiên minh, pháp lực ngươi mất hết, gặp người kia chỉ sợ gần như không có phần thắng! Hắn chắc chắn sẽ đưa ngươi vào chỗ chết!"

"Cho nên?" Tạ Tuyết Thần khẽ nhíu mày: "Tham sống sợ chết, ngừng chân không tiến, không phải là đạo của kiếm tu."

Tạ Tuyết Thần chân thành nói: "Đạo của kiếm tu, dù ngàn vạn người, ta vẫn đi."

Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn Tạ Tuyết Thần, không nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt hắn, đôi mắt phượng tựa như kiếm của hắn, sắc bén không thể đỡ, mũi nhọn như ngọn đuốc.

Mộ Huyền Linh nhớ tới ngoài cung Tru Thần, hắn triển khai Thiên Địa Pháp Tướng, một khắc này khí thôn sơn hà, càn khôn rung chuyển, kiếm Quân Thiên vừa ra, nhật nguyệt vô quang.

Nếu không phải đạo tâm như thế, kiếm tâm như thế, làm sao có được Tạ Tuyết Thần được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân như hiện giờ?

Mộ Huyền Linh chống cằm, hai con ngươi linh động không chớp mắt nhìn Tạ Tuyết Thần, phù dung trên mặt chậm rãi tràn ra tươi cười.

Tạ Tuyết Thần cảm nhận được cảm xúc của nàng đột nhiên thay đổi, đôi mắt ngấn nước biểu lộ sự ngưỡng mộ và nồng nàn yêu thương.

"Cô.. Sao vậy?" Tạ Tuyết Thần có chút không hiểu, càng không được tự nhiên.

Mộ Huyền Linh cười nói: "Ta cảm thấy ánh mắt của ta rất tốt, không thích sai người."

Tạ Tuyết Thần hiểu rồi, Mộ Huyền Linh lại phát bệnh.

Hai tay nàng chống cằm, cong mắt nhìn Tạ Tuyết Thần: "Mặc dù ta hi vọng ngươi có thể tạm thời tránh mũi nhọn này, bảo toàn chính mình, nhưng nói như vậy, ta lại cảm thấy, đây mới thật sự là Tạ Tuyết Thần."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.