Mộ Huyền Linh tính đi tính lại vẫn chỉ có bảy năm tu luyện, chưa học tới những thứ sư phụ cho là không quan trọng.
Tú Tú nghe vậy mắt sáng lên, nói nàng biết một người thông minh tuyệt đỉnh, muốn mời người kia đến. Nói xong liền chạy đi không quay đầu lại.
Mộ Huyền Linh đợi hai canh giờ, đợi đến khi trời sáng rồi, vẫn chưa thấy Tú Tú đưa người nào về.
Nàng càng nghĩ càng thấy không ổn, với bộ dáng ngốc nghếch của Tú Tú, trong mắt nàng ấy, ai mà không thông minh tuyệt đỉnh chứ.
Nàng lấy chiếc áo choàng đen từ trong túi gấm ra trước, mặc dù không thể hoàn toàn chắn nắng, nhưng có thể giảm bớt đau đớn khi bị chiếu vào. Cũng may là hiện giờ nàng đang ở trong rừng, ít nhiều cũng có chút bóng cây che mát, nếu không phải chịu nắng cả ngày, chỉ sợ nàng không chết cũng đi nửa cái mạng.
Trời ơi, Tạ Tuyết Thần thật là lòng dạ độc ác..
Mộ Huyền Linh chua xót ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.
"Nam công tử, chính là chỗ này!"
Trong sương mù truyền đến giọng của Tú Tú, Mộ Huyền Linh nghe vậy giật mình, vô thức ngẩng đầu lên, chợt nhớ ra mình không nhìn thấy người bên ngoài pháp trận.
Chỉ nghe được một giọng nói trong sáng ôn hòa của nam tử từ xa truyền đến.
"Linh Lung Già?"
Giọng nói thấp mà không chìm, như suối chảy qua khe núi, như gió nhẹ mưa phùng, có khả năng rất đặc biệt, cứ như có thể vỗ về an ủi hết thảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-dao-hoa-nhat-the-khai/3391718/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.