Chương trước
Chương sau
"Ngươi ngửi thấy bảo bối trên người ta sao?" Mộ Huyền Linh dùng ngón trỏ chọc chọc thân thể tròn vo phúng phính.

"Tỷ tỷ.." Khứu Bảo Thử đột nhiên mở miệng nói một câu tiếng người, giọng sữa non nớt, nghe như đứa trẻ năm sáu tuổi.

Mộ Huyền Linh giật mình, cẩn thận xích lại gần, hiếu kì hỏi: "Ngươi biết nói chuyện?"

Khứu Bảo Thử nhẹ gật đầu, một đôi mắt đen láy như hai quả nho sáng long lanh: "Một.. chút.."

Mộ Huyền Linh bừng tỉnh nói: "Ngươi là bán yêu? Cha ngươi là người?"

Khứu Bảo Thử lại gật đầu một cái.

"Chẳng trách lúc đó ngươi không dám mở miệng nói chuyện." Mộ Huyền Linh thở dài, nâng nó trong lòng bàn tay: "Nếu như bọn họ biết ngươi là bán yêu, chắc chắn ngươi không tránh nổi họa."

Khứu Bảo Thử run rẩy nhớ lại bốn tu sĩ kia, sợ hãi rùng mình.

Bây giờ Nhân tộc dưới hạ giới đang thời kì thịnh, Yêu tộc lại suy. Yêu tộc miễn cưỡng muốn sinh tồn, chỉ có thể hạ mình dưới nhân tộc, hoặc gia nhập tiên môn làm linh thú, hoặc phải đi kiểm tra lương yêu chứng, để tu sĩ giám yêu hạ cấm chế lên người, cả đời không được giết người ăn thịt, nếu không sẽ chết tan xác. Yêu tộc không cam lòng khuất phục thì không chọn con đường này, mà sẽ bọn phân tán vào rừng sâu, trốn ở chỗ ít người, dốc lòng tu luyện. Những yêu quái không có lương yêu chứng cũng chưa hẳn là xấu, nhưng tu sĩ nhân tộc có quy củ bất thành văn, gặp yêu quái không có lương yêu chứng, bất luận thiện ác, giết không cần hỏi. Nếu như không giết, cũng có thể bắt về luyện hóa, gọi là yêu nô.

Mà sinh vật bán yêu chẳng phải người chẳng ra yêu này có địa vị thấp nhất. Bán yêu sinh ra đã có tu vi, nhưng không có thần khiếu như nhân tộc, cũng không có yêu đan của yêu tộc, không thể thăng cấp khi tu luyện, càng không thể sinh sản dòng dõi. Nhân tộc khinh thường và lấy làm hổ thẹn, coi đó là nhục nhã và sai lầm cần sửa chữa, bèn để cho bán yêu một con đường, chính là làm yêu nô.

Nếu Khứu Bảo Thử là bán yêu, vậy mẫu thân của nó tất nhiên là một Thử yêu, phụ thân là nhân tộc.

Trực giác Khứu Bảo Thử cực kỳ nhạy cảm, nó cảm nhận được khí tức trên người Mộ Huyền Linh, cũng cảm nhận được mùi hương quen thuộc.

"Cha mẹ ngươi đâu?" Mộ Huyền Linh thấp giọng hỏi.

Khứu Bảo Thử gãi nhẹ móng vuốt nhỏ lên tay Mộ Huyền Linh, lắp bắp: "Cha.. Đi.. Nương.. Ở nhà.."

Mộ Huyền Linh không hiểu 'đi' là có ý gì, chỉ sợ cái đầu nhỏ này của Khứu Bảo Thử cũng không hiểu rõ.

"Ngươi muốn ta đưa ngươi về nhà sao?"

Mộ Huyền Linh vừa hỏi xong, hai con mắt Khứu Bảo Thử liền chớp một cái, lập tức rơi từng giọt lệ, nước mắt thành chuỗi.

"Ta, bảo bối của ta, mất hết rồi.."

Lòng bàn tay Mộ Huyền Linh ướt đẫm một mảng, Khứu Bảo Thử nức nở khóc thút tha thút thít, nhưng vẫn phải kiềm chế, ủy khuất như đứa trẻ ba tuổi bị mất kẹo.

"Không phải ngươi muốn nhờ ta giúp ngươi cướp về đó chứ." Mộ Huyền Linh dở khóc dở cười nói. Vừa dứt lời, liền cảm thấy trước mắt tối đen, Tạ Tuyết Thần chẳng biết từ lúc nào đã tới trước giường, dọa Khứu Bảo Thử sợ hãi kêu lên một tiếng vọt về phía trước, hai móng vuốt bám chặt vào cổ áo Mộ Huyền Linh, lỗ tai lại bắt đầu sáng lên.

Mặc dù Tạ Tuyết Thần đang mất pháp lực, nhưng khí thế vẫn nhiếp người, oai nghiêm vẫn còn. Trực giác của Khứu Bảo Thử là thiên phú, nhận ra nhuệ khí kiếm tu trên người Tạ Tuyết Thần, còn lớn hơn cả bốn tu sĩ kia, tất nhiên là bị dọa đến hồn phi phách tán.

Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đang run lẩy bẩy của nó, cười nói: "Ngươi đừng sợ, hắn không làm hại ngươi đâu."

Tạ Tuyết Thần từ trên cao nhìn xuống, hơi nhíu mày nói: "Yêu thú này lấy ăn cắp mà sống, dù không giết người, nhưng cũng hại người vô số, phải đưa tới giám yêu ti điều tra."

"Ta không trộm đồ.." Khứu Bảo Thử yếu ớt khóc nấc giải thích: "Đều là cha để lại cho ta.."

Mộ Huyền Linh một tay che Khứu Bảo Thử, một tay chống giường, cười như không cười nhìn Tạ Tuyết Thần, nhỏ nhẹ nói: "Tạ tông chủ đừng dọa nó, nó vẫn còn nhỏ. Khứu Bảo Thử nhỏ như vậy, cũng chưa có bản lĩnh trộm đồ của người khác."

Khứu Bảo Thử ngó cái đầu nhỏ từ trong tay Mộ Huyền Linh ra, hốc mắt ướt át nói: "Mẹ nói, cha là tu sĩ có nhiều tiền nhất thế gian, bảo vật trong động, đều là của cha."

Mộ Huyền Linh nghe vậy hơi ngẩn ra - Tu sĩ có nhiều tiền nhất thế gian?

"Cha ngươi tên là gì?"

Khứu Bảo Thử lắc đầu, nói: "Ta không biết, cha chính là cha."

"Lời của yêu thú không thể tin." Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói.

Tông môn có nhiều tiền nhất thế gian là cung Bích Tiêu, ý của Khứu Bảo Thử, phụ thân nó là Bích Tiêu Cung chủ, lý nào như vậy!

Khứu Bảo Thử ủy khuất rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Ta làm mất bảo vật của cha rồi.. Không dám về nhà.."

Mộ Huyền Linh vuốt lông tơ mềm mại của Khứu Bảo Thử, rũ mắt xuống, yên lặng một lát, cười nói: "Tỷ tỷ lấy lại giúp ngươi!"

Tạ Tuyết Thần nói: "Ta sẽ ngăn cản cô."

Mộ Huyền Linh mím môi: "Tạ tông chủ, là Cao Thu Mân không nói đạo lý trước, cướp bảo vật của Khứu Bảo Thử, ta giúp nó cướp về, thiên kinh địa nghĩa!"

Tạ Tuyết Thần liếc nhìn Khứu Bảo Thử, lạnh lùng nói: "Nó là yêu."

"Yêu thì phải chịu bị người tu cướp đồ sao?"

Tạ Tuyết Thần nhíu mày, lắc đầu: "Nó không phải lương yêu, theo quy củ Tiên Minh, không giết đã là tha rồi."

Mộ Huyền Linh hừ lạnh một tiếng: "Tạ tông chủ, ngươi là người tu, tất nhiên sẽ bênh người tu, ta là yêu, hẳn sẽ giúp yêu ra mặt! Ngươi thì có lý, ta thì sai hay sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.