Chương trước
Chương sau
“Xuất hiện trong những ghỉ chép?”

Lý Phong im lặng, thế giới này rất lớn, những thứ mà hẳn nhìn thấy được lại rất nhỏ.

"Hả?"

Đang nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng Lý Phong khẽ động. Hẳn nắm chặt tay phải, sau đó trong tay hẳn xuất hiện một pho tượng.

Lúc trước hẳn không có bất cứ cảm ứng nào, nhưng hiện giờ đột phá đến Thất Phách cảnh, vừa rồi hắn vô thức dò xét pho tượng này một chút, thế mà lại cảm ứng được trên pho tượng có một ít đồ vật.

“Lý Phong, sao thế?” Huyền Long nghỉ hoặc hỏi.

“Nơi này có cái gì.” Lý Phong trầm giọng nói.

'Ý thức của hắn cẩn thận tra xét.

Ong...

Dân đãn, toàn bộ pho tượng tản ra một vài lưỡng sáng. Những lưồng sáng này ngưng tụ với nhau, sau đó chậm rãi phiêu tán khắp nơi.

Trước mắt Lý Phong hiện ra một viên tinh thạch màu đen. Viên tỉnh thạch này thoạt nhìn rất nhỏ, chỉ khoảng chừng ngón tay cái, nhưng sau khi ý thức của hắn tiếp xúc với nó thì lại cảm ứng được trên đó có vô số đồ văn được điêu khắc phức tạp.

“Đây là cái gì?" Huyền Long nghỉ hoặc hỏi.

“Không rõ lắm.” Lý Phong lắc đầu, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghĩ hoặc.

Hắn cầm lấy viên tỉnh thạch, ý thức dung nhập vào trong đó.

Vút!

Sau khi ý thức dung nhập, tinh thạch dao động một chút, sau đó hóa thành một lưỡng sáng, tiến vào trong đầu Lý Phong.

“Không ổn.”

Lý Phong thấy thế thì biến sắc, nhưng không ngăn cản được.

Tỉnh thạch trực tiếp ngưng tụ giữa mi tâm Lý Phong, hợp nhất thành một thể với hắn.

Sau đó, một lưỡng thông tin truyền vào trong đầu hẳn.

“Thì ra là như vậy.”

Đầu tiên Lý Phong hơi biến sắc, nhưng ngay sau đó đã yên tâm trở lại, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng.

"Lý Phong, rốt cuộc có chuyện gì thế?” Huyền Long không nhịn được tò mò.

Lý Phong tươi cười: "Đây là tinh thạch Thiên Hồn!”

“Tinh thạch Thiên Hồn?” Huyền Long tràn đầy nghỉ hoặc, vẫn không biết đó là gì.

Ông ta chưa từng nghe tới loại tỉnh thạch này.

Lý Phong hơi mỉm cười, giữa trán hắn bỗng nhiên xuất hiện một dao động kỳ dị, sau đó một hư ảnh giống như một con mắt chậm rãi hiện ra trên đó.

Thúc giục Tinh thạch Thiên Hồn!

Theo sự thúc giục, hư không xung quanh dường như lập tức đọng lại, giống như biến thành một thế giới bùn lầy.

“Trói buộc thật là khủng khiếp!

Hơi cảm nhận một chút, trong mắt Huyền Long lộ ra vẻ vô cùng kỳ dị.

Linh hồn của ông ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự trói buộc khủng bố này.

“Đây là mắt Thiên Hồn!

Lý Phong mim cười nói: "Mắt Thiên Hồn chính là nhằm vào hồn phách, bất kỳ cường giả cấp bậc Thất Phách cảnh nào ở dưới mắt Thiên Hồn cũng sẽ bị áp chế rất lớn!

"A? Bị áp chế?” Nghe vậy, ánh mắt Huyền Long sáng ngời.

“Với thực lực bây giờ của ngươi mà thúc giục, có thể áp chế cường giả cấp bậc gì?" Ông ta nhịn không được hỏi.

Nghe vậy, Lý Phong lắc lắc đầu, nói: "Không rõ lắm."

Trong mắt của hắn cũng lóe lên một tia sáng kỳ dị.

“Nhưng mà có mắt Thiên Hồn, ta đối phó với cường giả ngưng tụ thành phách thứ bốn tuyệt đối không thành vấn đề!

Hắn không biết thực lực cụ thể của các cường giả cấp bậc Thất Phách cảnh khác như thế nào, cũng chưa từng giao thủ với bọn họ.

Nhưng mà với thực lực bây giờ của hẳn, nếu bị mắt Thiên Hồn trói buộc, đoán chừng thực lực phát huy ra được chỉ cỡ như mới vừa ngưng tụ thành phách thứ nhất.

"Đối phó cường giả ngưng tụ phách thứ bốn?”

Trong mắt Huyền Long lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Mới vừa đột phá đến Thất Phách cảnh, liền có thể đạt tới bước này?

Ông...

Trói buộc xung quanh biến mất, con mắt trên trán Lý Phong biến mất, tỉnh thạch chỗ giữa mày của người nhỏ màu đen trong đầu cũng ngừng dao động.

"Pho tượng kia là do vị cường giả nào lưu lại?”

Ánh mất Lý Phong nhìn về phía pho tượng trong tay.

Lúc trước ở Vực thẩm Ma Vực, nguyên nhân rất nhiều bảo vật bị áp chế cũng là bởi vì pho tượng thần bí này.

Lúc này lấy Tinh thạch Thiên Hồn ra, pho tượng kia nhìn qua vẫn giống như lúc trước, không có gì thay đổi. Giống như không hề lấy ra đồ vật gì từ trong đó vậy.

"Lý Phong, hiện tại tuy rằng ngươi đột phá, nhưng mà Kim Lộ của Thiên Vu cốc nhất định là vẫn muốn giết ngươi, với thực lực hiện tại của ngươi vẫn không phải là đối thủ của ông ta như trước." Vào lúc Lý Phong nhìn pho tượng, Huyền Long mở miệng nhắc nhớ.

"Ta biết.”

Lý Phong gật gật đầu.

Hân cũng không hễ lo lắng, vung tay phải lên, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay.

“Răng rắc!”

Sau khi trường kiếm xuất hiện, từng tiếng vỡ nát vang lên, sau đó toàn bộ thanh trường kiếm thế mà hoàn toàn vỡ nát, biến thành từng mảnh nhỏ màu đen.

Rất nhiều mảnh nhỏ đang không ngừng dao động, sau đó lại bắt đầu nhanh chóng tổ hợp, cuối cùng hình thành một bộ khải giáp màu đen.

"Khải giáp Tân Huyền!

Nhìn thấy khải giáp màu đen này, ánh mắt Huyền Long sáng ngời.

Lý Phong nở nụ cười, trong lòng hẳn vừa động, toàn bộ khải giáp liền trực tiếp tiếp xúc đến thân thể hán, hơn nữa nhanh chóng dung nhập vào.

Theo sự dung nhập, gương mặt của hẳn nhanh chóng thay đổi.

Chiều cao của hẳn trực tiếp tăng vọt, dáng người trở nên vô cùng vạm vỡ, khí tức trên người cũng trở nên tràn ngập sát khí, giống như là đã trải qua vô số giết chóc.

Trong thời gian ngắn, Lý Phong đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

“Ha ha, suýt chút nữa thì ta quên mất trường kiểm lúc trước ngươi sử dụng còn có hai loại hình thái khác.” Huyền Long cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.