Chương trước
Chương sau
Thời điểm hoa Thiên Hồn sinh trưởng sẽ che giấu rất sâu, nhưng mà trong quá trình trưởng thành, sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với cảnh vật xung quanh, thậm chí sẽ lưu lại một chút dao động linh hồn.

Nhưng mà anh ta không phát hiện nó ở đâu cả.

"Lần trước có một vị thiên tài chiếm được một. cây hoa Thiên Hồn ở dãy núi Thiên Khiển này, chẳng lẽ lăn này không ai lấy được sao?”

Anh ta tần ra lĩnh vực của mình, xem xét bốn phía.

Anh ta đã đạt tới cảnh giới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, chỉ cần có được hoa Thiên Hồn, đợi sau khi rời khỏi thế giới Vực thẩm Ma Vực, anh ta nắm chắc tám phần có thể đột phá!

"Hả?"

Đúng lúc này, Huyền Khuê bỗng nhiên nhìn về phía hư không.

Trên bầu trời u ám, có một lưỡng dao động kỳ dị phát ra, sau đó một tòa cung điện hiện ra.

Cung điện lúc này ở trạng thái hoàn toàn mở ra, anh ta nhanh chóng thấy được chỗ sâu nhất trong cung điện, nơi đó sinh trưởng một ít linh dược, mà lúc này có ba gốc cây linh dược màu đen xen lẫn trong. những linh dược này.

Ánh mắt nhìn chằm chằm ba gốc cây linh dược màu đen này, trong mắt Huyền Khuê chợt lộ ra ánh sáng vô cùng khiếp người.

“Hoa Thiên Hồn! Thế mà có ba gốc cây hoa Thiên Hồn xuất hiện!”

Ầm!

Dao động khí thế khủng bố trên người hoàn toàn phát ra, toàn thân bạo động, tốc độ nhanh tới cực hạn, chớp mắt liền biến mất không thấy.

...

Trên một dãy núi thật lớn, lúc này mọi người của Thiên Vụ cốc phân tán ở khắp các nơi, đang không ngừng tìm kiếm gì đó.

"Kim Lệ, linh hồn của ngươi nhạy bén, có phát hiện gì không?” Từ xa, một bóng người nhanh chóng bay tới.

Bóng người này cao chừng hơn hai mét rưỡi, cả người thoạt nhìn giống như là một tòa núi nhỏ, toàn bộ thân thể tản ra một cảm giác áp bách cực kỳ khủng bố.

"Không có” Kim Lệ lắc lắc đầu.

Cô ta nhìn về phía Hàn Nguyên, hỏi: "Các ngươi có phát hiện tung tích của Lý Phong không?”

Hàn Nguyên lắc đầu, nói: "Trong ba tháng nay chúng ta đã tra xét tất nhiều nơi, nhưng mà không có bất kỳ tin tức gì của Lý Phong, cho dù là một số người trong thế lực khác cũng không có tin tức truyền đến”

"Lý Phong chết tiệt, chỉ biết trốn, chờ sau khi xuất hiện, ta nhất định phải giết hẳn!”

Trong mắt Kim Lệ tràn đây vẻ oán độc, thậm chí khát vọng đánh chết Lý Phong còn vượt qua cả hoa Thiên Hồn.

Thấy thế, Hàn Nguyên muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Lý Phong có thủ đoạn thuấn di như vậy, muốn giết hắn ở bên trong Vực thẳm Ma Vực này, không khác. nào người sỉ nói mộng.

“Hả?"

Bỗng nhiên, ánh mắt của Hàn Nguyên và Kim Lệ đều nhìn về phía hư không, thấy được cung điện thật lớn kia xuất hiện, thấy được hoa Thiên Hồn ở bên trong cung điện!

....

"Chỉ Lan tỷ, Lý Phong ca lâu như vậy vẫn chưa từng liên hệ với tỷ sao?"

Tại một nơi, Tân Mộng nhìn về phía Tân Chỉ Lan, tò mò hỏi.

Mọi người trong phủ Thần Văn đều có phương thức liên lạc, nếu Lý Phong trực tiếp liên hệ, như vậy bọn họ liền có thể biết được vị trí của Lý Phong, nhưng mà lệnh bài của Lý Phong lại không truyền đến bất cứ dao động gì.

"Không có, nhưng mà ở trong Vực thẳm Ma Vực này, cũng không có ai có thể làm gì được hẳn”

Tần Chỉ Lan cười nói: "Tỷ thật không ngờ, mới vừa gia nhập Vực thẳm Ma Vực không lâu, Lý Phong liền dùng tên giả là Mộc Kim để gặp các muội.”

Đối với việc Lý Phong bỗng nhiên mất đi tung tích, cô không chút lo lắng, ngay cả Hàn Nguyên cũng không giết được hẳn, thì còn ai có thể giết được hãn?

Mà hiện tại cô cũng đã hoàn toàn biết được chuyện Lý Phong ngụy trang thành Mộc Kim.

"Hừ hừ, Lý Phong ca thật là xấu, không chỉ làm bộ không biết bọn muội, còn thu Tinh thạch Ma Vực trên người bọn muội”

Tần Mộng nắm nằm tay, hừ hừ nói: "Đợi lần sau. nhìn thấy huynh ấy, muội nhất định phải đòi huynh ấy một quả Ý Cảnh làm bồi thường”

Dáng vẻ cô rất là tức giận.

Trên thực tế, trong lòng cô cũng có chút ngượng. ngùng, trước kia cô còn tưởng rằng Lý Phong thích mình kìa.

"Hả?"

Bỗng nhiên, Tần Chí Lan và Tân Mộng đều nhìn về phía hư không, nhìn về phía tòa cung điện kia!

...

"Vương phủ quận Viêm Võ chúng ta tìm thời gian dài như vậy, cũng không phát hiện một chút tung tích của hoa Thiên Hồn” Chu Hàn nhìn về phía xung quanh, trên mặt hiện rõ vẻ nghiêm túc.

"Rất nhiều người đều biết hoa Thiên Hồn có tác dụng trợ giúp đột phá đến Thất Phách cảnh, nhưng rất ít người biết được nó có thể ổn định hồn phách. Nhưng mà, không tìm được thì cũng không có tác dụng gì”

Bên cạnh, Quận chúa Thanh Lộ trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: "Chu Hàn ca, tình huống của đại tộc lão thật sự kém như vậy sao?"

"Rất kém”

Chu Hàn gật gật đầu, trầm giọng nói: "Đại tộc lão là người có thiên phú nhất trong Vương phủ quận Viêm Võ chúng ta, chỉ mấy trắm năm ngắn ngủi đã tu luyện tới Thất Phách cảnh đỉnh phong, hoàn toàn có hi vọng trùng kích vào Tam Hồn cảnh, nhưng mà ở thời khắc mấu chốt lại bị đánh lén, hồn phách suýt chút nữa bị đánh tan, cho dù trải qua thời gian dài khôi phục, nhưng mà hồn phách cũng không quá ổn định, thậm chí ảnh hưởng đến tuổi thọ”

"Lần trước ta gặp đại tộc lão, thoạt nhìn vô cùng già nua, tuy rằng mới chỉ sống hơn một ngàn năm, nhưng mà nhìn qua giống như đã chục ngàn năm”

"Những bảo vật khác hoàn toàn không có tác dụng, nhưng chỉ cần có được một cây hoa Thiên Hồn, vết thương hồn phách của đại tộc lão liền có thể hoàn toàn khôi phục, sinh cơ trong cơ thể cũng có thế lại xuất hiện, sau đó có thể trùng kích vào Tam Hồn cảnh!"

“Cho nên, bất kể thế nào, chúng ta phải có được một cây hoa Thiên Hồn!”

Trên mặt Chu Hàn tràn đầy vẻ trịnh trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.