Chương trước
Chương sau
Trên quảng trường, thân thể Lý Phong không ngừng run rẩy. Hẳn chịu đựng áp bức cực lớn, nhưng dựa vào chiến đao trong tay, hẳn tuyệt không để bản thân ngã xuống.

Nhưng khi hẳn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng lại vang vọng trong không trung.

"Tên Lý Phong này quá to gan."

"Hiện tại thế mà vẫn còn không phục."

"Hắn là đệ tử nội môn, lại dám đối kháng với người nắm giữ lệnh Hình phạt là Vương Tuấn sư huynh. Hắn rốt cuộc có tự tin thế nào?”

Lúc này, mọi người trên quảng trường gần như đều kinh ngạc. Đối mặt với Vương Tuấn, người mà gần như đã đạt đến đỉnh cao trong số các đệ tử của phủ Thần Văn, Lý Phong lại không hề nao núng.

Rất nhiều người nhìn thấy Lý Phong không ngừng run tẩy dưới sự áp bức của khí thế, xương cốt đã gãy rồi nhưng vẫn không muốn lùi bước. Lúc này trong lòng bọn họ đột nhiên nổi lên một tia khâm phục đối với người thanh niên mà mình vừa gặp này.

Nếu là bọn họ, bọn họ sẽ không dám đối đầu trực diện với Vương Tuấn.

Lúc này, bên trong một ngọn núi lớn, có mấy người đang đứng ở đó, ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía quảng trường.

“Tên Lý Phong này rất kiên cường, cho dù là đối mặt với Vương Tuấn, hẳn cũng không bề lùi bước” Lúc này, một ông lão cười ha ha, nói.

Ông lão này chính là một trong mười trưởng lão của phủ Thần Văn đã xuất hiện trước đó.

Sau khi rời khỏi quảng trường bia Thiên Phú, những tên nhóc này vậy mà lại làm náo động trên quảng trường như vậy. Ông ta lại rất có hứng thú xem.

"Vương Tuấn nói không sai. Lý Phong vừa vào phủ Thần Văn đã trực tiếp không tuân theo nhiệm vụ mà Chấp sự sắp xếp. Vừa ra tay liền đánh người trọng thương. Lần này, phủ Thần Văn chúng ta đã thu nạp một cái gai rồi"

Một người đàn ông trung niên nói. Người đàn ông này cao gầy, nhìn có vẻ hơi cổ hú. Nhìn khuôn mặt của ông ta thì chính là Tân Dương, người mà Lý Phong đã gặp khi vừa vào phủ Thần Văn.

"Không thể nói như vậy. Người trẻ tuổi vốn dĩ nên có nhiệt huyết, cứ một mực phục tùng thì tính là gì."

Một người đàn ông mặc áo choàng màu máu cười nói.

"Hiện tại, tên Lý Phong này chắc đang ở Tiên cảnh trung kỳ. Hiện tại, hẳn mới mười sáu tuổi, cảnh giới đã đạt tới mức này cũng không tệ."

Người đàn ông này thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng toàn thân tràn đầy tà khí, khó có thể biết được ông ta đã trải qua bao nhiêu lần chém giết

“Ta cảm thấy Tần Dương nói đúng. Chu Lệ, đúng là người tuổi trẻ nên có nhiệt huyết, nhưng lại dùng để chống lại quy củ của phủ Thần Văn chúng ta. Phủ Thần Văn chúng ta cũng không dám cần đệ tử như vậy.

Một ông lão áo đen khác nhẹ giọng nói: "Thiên phú mạnh có tác dụng gì? Tự ý vi phạm quy củ của tông phái, không tôn trọng quy củ. Điều này đối với phủ Thần Văn của chúng ta sẽ hại nhiều hơn lợi. Vương Tuấn nói đúng, nhất định phải phái tới Lý Phong đến Xích Diên cốc ở một thời gian, mài giữa tâm tính của hắn."

Một số trưởng lão cũng nói theo.

Theo quan điểm của bọn họ, Lý Phong trở thành đệ tử nội môn, trực tiếp loại bỏ thân phân của đệ tử ngoại môn Vương Nguyên. Vương Nguyên gây phiền phức cho Lý Phong cũng là chuyện bình thường.

Còn Vương Tuấn là anh trai của Vương Nguyệt anh ta gây khó dễ cho Lý Phong cũng là chuyện rất bình thượng

Chỉ cần không xảy ra án mạng, bọn họ căn bản không quan tâm. Lúc này, Lý Phong đối đầu với Vương Tuấn, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ đối với bọn họ mà thôi.

Tiềm lực của Vương Tuấn hiện giờ lớn đến mức nào? Đột nhiên trở thành đệ tử nòng cốt số một của phủ Thần Văn bọn họ. Chỉ cần không giết Lý Phong, bọn họ sẽ không có ý kiến gì.

Lý Phong chỉ là thiên phú sơ cấp màu lam, bọn họ. không coi trọng hẳn. Những đệ tử yếu nhất trong môn phái nội bộ của phủ Thần Văn đều là những thiên phú như vậy.

"Tùy các ngươi vậy, nhưng thiên phú tu luyện của Lý Phong không thể lãng phí. Sau khi đến Xích Diên cốc, nhất định phải cho hắn một chút thời gian để tu luyện”

Người đàn ông mặc áo choàng màu máu Chu Lệ nhún vai, nói.

....

"Láo xược!”

Trên quảng trường bia Thiên Phú, nghe thấy những lời của Lý Phong, Vương Tuấn tức giận nói: "Đến bây giờ ngươi vẫn còn ngoan cố. Ta vốn định để ngươi đến Xích Diên cốc một năm để mài giữa tâm tính. Bây giờ ta lệnh cho ngươi đến đó ở ba năm!"

"Chấp sự Sơn Lộc, Chấp sự Kim Hãng, phiền hai người bất lấy Lý Phong, đưa hắn đến Xích Diên cốc

"Được!" Chấp sự Sơn Lộc, Chấp sự Kim Hằng đều. gật đầu, sau đó nhanh chóng đến bên cạnh Lý Phong.

"Tần sư tỷ, tên Lý Phong đó sắp bị bắt đi rồi, tỷ vẫn không mở miệng nói gì sao/

Trên không trung ở quảng trường, Văn Thiến nhìn Tần Chỉ Lan, cười nhẹ nói.

Tần Chỉ Lan liếc nhìn cô ta, nhưng không nói gì, lại nhìn về phía Lý Phong

Nếu Lý Phong đã không muốn thừa nhận mối quan hệ với phủ Vũ Dương hầu, thì cô cũng sẽ không ra tay.

Hiện giờ Lý Phong chỉ cần mài dũa một chút là được. Đợi qua một thời gian nữa, sau khi hiểu được hoàn cảnh của mình, hắn chắc sẽ hiểu rõ mình phải đưa ra lựa chọn như thế nào.

“Sao Lý Phong lại cố chấp như vậy?” Giờ phút này, Linh Hân nhìn Lý Phong bị bắt, không khỏi có chút áy náy.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi thứ đã phát triển đến mức như bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.