Chương trước
Chương sau
Trên khuôn mặt nhỏ của cô bé đầy vẻ mong chờ, đối với cô bé mà nói, đi ra ngoài là tâm nguyện lớn nhất.

"Đương nhiên có thể rồi."

Lý Phong xoa đầu nhỏ của cô bé, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.

"Ừm! Muội nhất định cùng với huynh đi ra ngoài, muội phải xem xem bên ngoài ra sao?"

Nghe thấy câu trả lời chắc chẵn của Lý Phong, bé. gái càng vui mừng, cô bé nắm chặt nắm đấm, trịnh trọng nói.

Lý Phong mim cười, hẳn muốn nói cái gì thì đột nhiên, trên mặt bé gái đang ôm trong lòng bỗng nhiên có từng điểm sáng màu đen hiện ra, sau khi những điểm sáng màu đen xuất hiện, tốc độ ngưng tụ nhanh đến đáng kinh ngạc, trong một thời gian ngần, lại chiếm lấy một phần ba khuôn mặt của bé gái

"Oa ca, muội đau quá."

Sau khi điểm sáng màu đen xuất hiện, trên mặt bé gái ôm trong lòng đột nhiên lộ vẻ đau đớn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Thấy vậy, sắc mặt Lý Phong thay đổi lớn, hắn nhìn về phía Lý Thiên Dương, rất nôn nóng hỏi: "Cha, cha mau đến xem Tiểu Vũ thế nào rồi?”

Xoạt!

Lúc này hẳn chưa mở lời, Ly Thiên Dương đã chạy đến nơi này, nhìn độc tố màu đen trên mặt Tiểu Vũ, sắc mặt lại thay đổi.

"Độc tố cần trả? Làm sao có thể? Những độc tố kia đã loại trừ hoàn toàn, trên người Tiểu Vũ chắc chẩn không còn, làm sao có thể xuất hiện việc cắn trả?"

Thấy vậy, Lý Thiên Dương ngạc nhiên, ông đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt càng thay đối: "Không phải cơ thể, lẽ nào là...linh hồn?”

"Làm sao có thể? Độc tố kia không thể gặm nhấm linh hồn, làm sao có thể trở nên như vậy?" Lúc này sắc mặt Vương Nhu cũng thay đổi, đầy vẻ lo lắng.

"Cha, mẹ, ca ca, con đau quá”. Lúc này nét mặt Tiểu Vũ đầy vẻ đau đớn, bàn tay nhỏ bấu vào quần áo của Lý Phong, khuôn mặt nhỏ bắt đầu hơi nhăn nhó.

Các nơi trên người cô bé đều bắt đầu có điểm sáng màu đen hiện ra.

Nhìn thấy độc tố màu đen liên tục xuất hiện, có thể tưởng tượng được lúc này cô bé chịu sự đau đớn ra sao?

"Tiểu Vũ, không sao. Cha mẹ, ca ca đều ở đây". Lý Phong nhìn bé gái đau đón, vội vàng an ủi.

Nhưng lúc này trên mặt hẳn lại đầy vẻ lo âu, nhìn về phía Lý Thiên Dương sốt ruột hỏi: 'Cha, bây giờ làm thế nào?"

"Tiểu Phong, độc trong người Tiểu Vũ còn khủng khiếp hơn chúng ta nghĩ, không chỉ ăn mòn cơ thể, hơn nữa còn ăn mòn linh hồn, trước đó độc tố kia ấn giấu trong linh hồn Tiểu Vũ, vừa nãy cha mới loại trừ độc tố trên người Tiểu Vũ, độc tố trên linh hồn nhân cơ hộ bạo phát, mà bộc phát này là căn trả, uy năng tăng ít nhất gấp nhiều lăn! Có thể sự cản trả này kéo dài không lâu, nhiều nhất là mười phút liền có thể đấy lùi Thế nhưng, bây giờ cơ bản Tiếu Vũ không thế kiên trì trong thời gian đó, không duy trì được mấy phút”. Sắc mặt Lý Thiên Dương khó coi, vì nói nguyên nhân một cách nhanh chóng nên liền trực tiếp truyền âm.

Sắc mặt ông trăm xuống: "Bây giờ, trừ khí có linh dược trị thương thất phẩm, mới có thể loại trừ độc tố này."

Ông không nói câu kế tiếp, nếu không loại trừ, Tiểu Vũ chỉ có một kết cục, đó là cái chết.

"Linh dược trị thương thất phẩm?" Nghe xong, sắc mặt Lý Phong thay đổi.

Hắn nhìn về Tiểu Vũ đầy vẻ đau đớn trong lòng, vô cùng nóng ruột.

"Làm sao đây? Bây giờ đi kiếm linh dược thất phẩm ở đâu?"

Lúc này tâm trạng Lý Phong hoàn toàn rối bời, hắn sát phạt quyết đoán ở dãy núi Vân Vụ nhưng khi đối diện với tình huống trước mặt, lại hoàn toàn hoảng loạn.

"Điểm sáng thần bí! Đúng, trước đó điểm sáng thần bí thôn phệ độc tố trong người ta, nói không chừng cũng có thể thôn phệ trong người Tiểu Vũ”.

Hân điều động điểm sáng thần bí, nhưng điểm sáng thần bí lại không có phản ứng.

Trước đó điểm sáng thần bí chủ động giúp hẳn thôn phệ dịch Châm Vĩ Xà, nhưng đây cũng chỉ nhằm vào hắn, đối với người khác căn bản không được.

” Độc Ám Ảnh biến dị rồi, lại gặm nhấm linh hồn? Làm sao thế được? Ta trước giờ chưa nghe nói độc Ám Ảnh sẽ sinh ra biến dị."

Chính lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Lý Phong.

Nghe thấy giọng nói này, Lý Phong lập tức như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói:" Huyền Long, ngươi giúp muội muội ta loại trừ độc tố, Lý Phong ta ở đây xin thề, nếu có năng lực, ta nhất định thả người đi”.

Trong người hắn còn có một lão yêu sống ít nhất mấy chục nghìn năm, nói không chừng có cách trị liệu cho Tiểu Vũ.

Nghe lời nói của Lý Phong, trong mắt Huyền Long hiển nhiên có vẻ kích động, nhưng ông ta lại lắc đầu nói: "Ly Phong, mặc dù ta rất muốn đi ra, nhưng bây lờ ta chỉ là một sợi tàn hồn, cho dù thật sự ra ngoài, cũng không có cách”.

Lồng giam linh lực không mở ra, ông ta cũng không thể nói dối để Lý Phong thả ông ta ra trước, chỉ có thể nói sự thật.

"Huyền Long cũng hết cách?”

Nghe thấy lời của Huyền Long, sắc mặt Lý Phong càng khó coi.

"Hết cách? Linh dược trị thương lục phẩm khó kiếm như vậy, đừng nói đến thất phẩm, trong Cửa hàng Linh Huyền cơ bản không có linh dược trị thương thất phẩm."

Lý Phong rất nôn nóng trong lòng, lúc này nhìn độc tố màu đen liên tục bao trùm lên người Tiểu Vũ, mỗi một giây đối với hẳn mà nói đều là một sự giàu vò.

"Cửa hàng Linh Huyền...”

Chính lúc này, bỗng nhiên trong mắt Lý Phong lóe lên hi vọng, hắn vội nói: "Cha, bây giờ còn đi đến Cửa hàng Linh Huyền".

Bóng người hẳn lướt đi, ôm theo Tiểu Vũ, đột nhiên xông ra khỏi đình viện.

Xoạt!

Sau khi xông ra đình viện, bóng người Lý Phong trực tiếp biến mất, như thuấn di,

lều trách ta, nếu phán đoán không sai lầm, Tiểu Vũ cũng sẽ không trở nên như vậy”

Lý Thiên Dương tự trách trong lòng, nhưng nghe thấy lời của Lý Phong, trong mắt ông lại xuất hiện tia hi vọng.

"Đúng, Cửa hàng Linh Huyền!"

Lúc này Lý Thiên Dương cũng nhanh chóng phản ứng.

Tiểu Nhu, nàng ở trong nhà, ta nhanh chóng đi đến cửa hàng Linh Huyền một chuyến!” Bóng người ông lướt đi, trực tiếp bay về nơi xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.