Hắn nắm chặt trường thương trong tay, sắc mặt lạnh như băng, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
"Ha ha, tiểu tử, có rất ít người dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu như thế”
Kim Liệt Võ nhìn về phía Lý Phong, cười ha hả Trong tay anh ta xuất hiện một thanh trường côn màu đen, trường côn này có một nửa bóng loáng được Kim Võ nắm lấy, nửa còn lại chỉ chít gai nhọn.
"Nếu như người không muốn giao ra đây, vậy thì chịu chết ở chỗ này đi”
Ầm! Trường côn bén nhọn hung hăng đập tới, một tiếng phá vỡ rợn người vang lên. Nhìn uy thế này, nếu như Lý Phong bị đập trúng thì không chừng sẽ lập tức bị đập nát thành nhân bánh.
Nhưng Lý Phong lại hoàn toàn không sợ hãi chút nào, hẳn vung trường thương trong tay lên, cùng với thanh trường côn kia hung hăng va chạm vào nhau.
“Rầm!"
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên, một dao động vô hình không ngừng phát ra, tản về bốn phía.
Ở đây có một số Tiên Thiên cảnh cảm nhận được dao động này thì lập tức biến sắc, nhanh chóng lùi ra sau.
Sau đó, Kim Liệt Võ và Lý Phong cũng lùi về phía sau.
“Cái gì? Thực lực của hẳn vậy mà lại không phân cao thấp với ta?"
Kim Liệt Võ nhìn thấy thế thì lập tức biến sắc.
Tiểu tử có gương mặt xa lạ này vậy mà lại có thể bộc lộ ra thực lực cường đại như thế!
“Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của ngươi thì xem ra thực lực cũng không tệ” Kim Liệt Võ nhìn vẽ phía Lý Phong, lạnh lùng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-luc-vu-tru-yudy-tang/3965778/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.