Đối với bọn họ mà nói, Lý Phong chỉ là một nhân vật nhỏ. Hẳn chỉ có thiên phú màu lam sơ cấp, loại thiên phú này ở trong phú Thần Văn quá nhiều, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Mà Vương Tuấn lại có thiên phú màu đỏ sơ cấp, chênh lệch thực sự rất rõ ràng!
"Trong lòng bọn họ, một trăm Lý Phong cũng không quan trọng bằng một Vương Tuấn.
Trong tất cả mọi tông phái đều bất công như vậy, có thiên phú cường đại thì nhận được càng nhiều ưu đãi, thiên phú kém thì tài nguyên rất ít.
Nhưng cũng chính loại bất công này mới khiến cho tất cả mọi đệ tử đều liều mạng cố gắng.
Nếu như đệ tử ngoại môn và đệ tử nòng cốt có đãi ngộ giống nhau, vậy thì làm gì còn ai nỗ lực làm gì nữa? "Tam trưởng lão nói không sai, nếu như muốn được coi trọng thì nhất thiết phải bày ra đủ tiềm lực” Lý Phong nghe Tam trưởng lão nói xong thì gật đầu, không hề phản bác chuyện này.
Trên thực tế, cho dù là ở nhà họ Lý cũng như thế mà thôi. Những người có thiên phú trong gia tộc thì sẽ được hưởng nhiều lợi ích, được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng.
“Đáng tiếc, ngươi lại không có tiềm lực đó.” Vương Tuấn lạnh lùng nói.
“Vương Tuấn, câu này của ngươi sai rồi."
Lý Phong liếc nhìn Vương Tuấn một cái, sau đó. thân ảnh khẽ động.
Xoạt!
Chớp mắt một cái, thân ảnh của hẳn đã trực tiếp xuất hiện ngay trước bia Thiên Phú,
Toàn bộ tấm bia có độ cao khoảng bảy mươi mét, trên bia đá được chia làm bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-luc-vu-tru-yudy-tang/3965675/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.