"Mẹ nói nhanh mấy lần rồi”
Nghe xong, bé gái hơi bất mãn bĩu môi, cô nhìn về bên ngoài rồi nói: "Con nhớ ca ca”.
Nghe lời nói của bé gái, Vương Nhu vội vàng ôm con vào ngực, vô cùng đau lòng.
Thời gian gần đây, bé gái ngày ngày nhắc tới Lý Phong.
“Tiểu Vũ, mẹ đưa con ra ngoài chơi". Nhìn con gái của mình, Vương Nhu nói, muốn phân tán sự chú ý của bé gái.
"Không đi, con lớn lên rất xấu, sợ dọa người khác". Nghe lời này, bé gái lắc đầu, có hơi tủi thân nói.
“Tiểu Vũ nhà chúng ta không xấu, trong lòng mẹ, Tiểu Vũ đẹp nhất”. Nghe xong, Vương Nhu vội vàng nói.
Trong lòng bà hiển nhiên có hơi xót xa, trước đó bà đưa Tiểu Vũ ra ngoài, gặp người khác đến nhà họ Lý, người đó còn dắt theo một bé gái
Nhưng bé gái kia nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Vũ, lại trực tiếp hô to người xấu xí, tiếp theo Tiểu Vũ cũng không muốn ra ngoài nữa.
Cô bé cũng dần dần lớn lên, cũng biết bản thân có hơi không giống với các đứa bé khác.
“Tiểu Vũ, anh về rồi.”
Chính lúc đó, bên ngoài một tiếng cười lớn truyền đến.
"Là giọng của ca ca". Nghe thấy giọng nói này, sự ủy khuất trên mặt của bé gái lập tức biến mất, trên mặt lộ ra vẻ rất mừng rỡ.
Chưa đến mấy giây, một bóng người nhanh chóng đi đến, nhìn về phía cô bé.
"Ca ca". Tiểu Vũ lập tức sà vào lòng của Lý Phong, nhoài vẽ cánh tay của Lý Phong, lại nói với vẻ uất ức: "Ca ca, tại sao huynh ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-luc-vu-tru-yudy-tang/3965593/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.