Tuy Mộc Uyển Thanh tát Ðoàn Dự nhưng nàng vẫn chịu nằm gọn trong lòng chàng vì không còn đủ sức mạnh để vùng dậy và đẩy chàng ra.Ðoàn Dự đưa tay lên xoa má mình, cười nói:- Ðộng một tý là đánh người ta! Trên đời sao lại có hạng đàn bà con gái dữ như nàng.Rồi nét mặt bỗng xám ngắt chàng hỏi:- Nam Hải Ngạc Thần đâu rồi? Sao lão không ở đây đợi tôi?Mộc Uyển Thanh đáp:- Người ta chờ ròng rã bảy ngày, bảy đêm rồi chưa đủ hay sao? Lão mới đi rồi.Nét mặt Ðoàn Dự lại tươi lên ngay, chàng hớn hở nói:- Nếu vậy hay! Nếu vậy hay! Tôi những canh cánh lo âu vì lão. Nếu lão bức bách tôi phải thờ lão làm thầy thì không biết nói sao.Mộc Uyển Thanh nói:- Chàng không chịu làm đồ đệ lão thì còn đến đây làm gì?- Ô kia nàng bị mắc vào tay lão, nếu tôi không đến tất lão sẽ gia hại nàng. Tôi nỡ nào bỏ nàng cho đành?Mộc Uyển Thanh nghe Ðoàn Dự nói vậy đã thấy mát ruột nhưng vẫn chưa hết trách móc:- Chàng thật là kẻ vô nghi, tôi hối rằng không chém chết phứt chàng cho rồi.Chàng làm gì mà bây giờ mới đến để người ta vừa lo lắng vừa mong hết nước hết cái. Giờ lão bỏ đi, mới vác mặt đến rồi nói đạo đức giả. Sao ròng rã bảy ngày bảy đêm không đến tìm tôi?Ðoàn Dự thở dài nói:- Tôi cũng bị người ta giữ, không sao cựa ra được. Suốt ngày đêm tôi lo lắng về nàng, lòng nóng như lửa đốt. Vừa thoát khỏi tay họ là tôi chạy đến đây ngay lập tức. Mộc cô nương!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo/195648/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.