Ðoàn Dự ngồi trên cao ném đá xuống dễ như chơi. Bọn đại hán ở dưới đáy vực đang trèo lên, còn cách đến vài chục trượng, dù muốn phóng ám khí lên cũng không tới được nên vừa nghe tiếng chàng la chúng đều dừng lại. Nhưng chúng chỉ lưỡng lự một lát rồi vừa né tránh vừa tiếp tục bấu víu trèo lên. Ðoàn Dự xô liền năm sáu hòn đá một lúc xuống rồi nghe hai tiếng la thất thanh rất bi thảm vang lên:- Ối chao! Chết tôi rồi!Hai gã đã bị đá rớt trúng người, té xuống vực thẳm, nát ra như cám.Ðoàn Dự từ thuở nhỏ thấm nhuần giáo lý nhà Phật nên không chịu học võ nghệ. Ðây là lần đầu tiên chàng đã giết người, lòng chàng se lại, mặt tái đi. Mục đích chàng đẩy đá xuống chỉ là để hăm doạ cho bên địch hoảng sợ không dám trèo lên nữa, dè đâu làm chết hai mạng người. Dù chàng đã biết rõ rằng nếu mình không ngăn trở để bọn địch trèo lên thì mình cùng Mộc Uyển Thanh sẽ bị chúng giết, vậy mà chàng vẫn hối hận vô cùng. Bọn đại hán thấy thế nguy vội vàng quay đầu tụt xuống. Một tên luống cuống thế nào sảy chân té lộn nhào cũng bị tan thây. Ðoàn Dự thấy vậy càng thêm ngơ ngẩn như người mất hồn. Hồi lâu chàng bần thần trở về chỗ Mộc Uyển Thanh thấy nàng đã ngồi dậy, tựa mình vào tảng đá. Chàng vừa mừng vừa sợ hỏi:- Mộc cô nương... cô đã tỉnh rồi à?Mộc Uyển Thanh không đáp, nhìn chàng trừng trừng. Hai luồng nhỡn quang do hai lỗ thủng khăn bịt chiếu ra coi rõ vẻ nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo/195644/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.