Vương phu nhân nói:-Gã này vô lễ. Trước hết chặt chân gã rồi sẽ móc mắt và cắt lưỡi gã đi.Một ả thị nữ cao lớn, nước da ngăm ngă m khom lưng đáp:-Xin vâng!Ðoàn Dự lo thầm: "họ làm thế này thì giết mình đi còn hơn". Ðằng này họ chặt chân, móc mắt, cắt lưỡi, sống không sống được, chết chẳng chết cho, cái đó mới thực khổ cho mình". Ðến bây giờ chàng quả thấy trong lòng sợ hãi. chàng quay đầu lại nhìn A Châu, A Bích một lần nữa thì thấy hai mặt xám như gà cắt tiết, người đứng đờ ra như tượng gỗ.Phu nhân lên bờ rồi, hai tên thị nữ áo xanh ở thuyền ra sau rốt, trong tay đều cầm đầu dây lôi một chàng thanh niên mi thanh, mục tú, có vẻ là con nhà giàu sang và một ngườ i nữa, ngoại hiệu là Nộ Giang Vương Tần Nguyên Tôn. Lúc Tầnđến vây đá nh Mộc Uyển Thanh thì oai phong là thế mà bây giờ bị trói chặt, lão cúi gầm mặt xuống chẳng khác gì cái xác không hồn hay như cá nằm trên thớ t tuỳ người muốn băm vằm mổ xẻ gì thì làm.Ðoàn Dự rất lấ y làm kỳ tự hỏi: "ông này ở Vân Nam sao cũng bị Vương phu nhân bắt về đây?".Bỗng nghe Vương phu nhân quay sang hỏi Tần Nguyên Tôn:-Rõ ràng mi là người nước Ðại Lý, làm sao không chịu nhận đi?Tần Nguyên Tôn đáp:-Tôi ở Vân Nam, quê quán tôi không thuộc về nước Ðại Lý.Vương phu nhân lạ i hỏi:-Nhà ngươi cách nướ c Ðại Lý bao xa?Tần Nguyên Tôn đáp:-Hơn bốn trăm dặm.Vương phu nhân nói:-Chưa đầy năm trăm dặm, thế cũng là người Ðại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo/1366622/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.