Xa xôi vạn dặm đường trường,Tay không bắt cọp như tuồng mèo con.Anh hùng giữa cảnh núi non,Can vân hào khí vẫn còn như xưa.** *Tiêu Phong trong lúc ngàn cân treo trên sợi tóc thoát được hiểm nghèonhư thế, kêu thầm: Hú vía, ý niệm đầu tiên nghĩ đến là: Con tiểu yêunữ này tâm địa độc ác thật, dám dùng cách đó ám toán ta. Ông biết ámkhí phái Tinh Tú thật là lợi hại, độc địa đến cực điểm, nếu như bị bắntrúng thì thật khó mà sống được, không khỏi tim đập thình thình.Đến khi ông nhìn lại A Tử bị một chưởng đánh văng xa hơn chụctrượng, đột nhiên thất kinh: Chết rồi, chưởng đó cô ta làm sao chịu nổi?E rằng bị mình đánh chết rồi. Ông nhún một cái phóng mình nhảy tới,thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, máu từ hai bên khóe miệng ứa ra, mặtvàng khè như đồ hàng mã, lần này quả là ngừng thở thật rồi.Tiêu Phong ngẩn ngơ nghĩ bụng: Ta đã đánh chết A Châu, bây giờ lạigiết luôn cả cô em gái của nàng. Nàng ... nàng khi sắp chết đã dặn ta lolắng cho muội muội, ngờ đâu ... ngờ đâu ... ta lại đánh chết luôn cả nó.Tuy ý nghĩ đó chỉ vụt qua đầu nhưng bởi ông tâm thần hoảng hốt nêntưởng như trải qua một thời gian thật dài. Ông lắc đầu, vội vàng giơchưởng đè vào sau lưng A Tử, đem chân khí nội lực hết sức truyền vào.Một lúc sau, thân hình A Tử hơi rung động, Tiêu Phong mừng quá gọi:- A Tử, A Tử, em đừng chết, bằng giá nào ta cũng nhất định sẽ cứuem.Thế nhưng A Tử chỉ cựa một cái rồi lại nằm yên. Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo-ban-moi/1365923/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.