Bảo anh phải bỏ ngai vàng,Để anh chết đuối mắt nàng cũng cam.Nhìn nhau dạ những mang mang,Long lanh thăm thẳm như ngàn ánh sao.***A Tử cực kỳ đắc ý nói:-Ai bảo ông hất tôi xuống hồ? Ông chẳng tử tế gì cả.Người trung niên nhìn Tiêu Phong, vẻ mặt ngượng nghịu, gượng cười nói:-Ngang ngạnh thật!Tiêu Phong biết hai cha con mới gặp lại, ắt hẳn có nhiều chuyện không muốn cho người ngoài nghe, kéo áo A Châu đi ra ngoài rừng trúc, thấy nàng hai mắt đỏ hoe, thân hình run rẩy bèn hỏi:-A Châu, nàng không khỏe ư?Ông giơ tay bắt mạch thấy nhảy thật nhanh đủ biết tâm thần đang chấn động mãnh liệt. A Châu lắc đầu nói:-Không sao cả.Rồi lập tức tiếp ngay:-Đại ca, xin chàng ra ngoài trước, thiếp ... thiếp muốn đi giải.Tiêu Phong gật đầu đi ra xa.Tiêu Phong ra đến bờ hồ, đợi một hồi lâu vẫn không thấy A Châu từ trong rừng trúc đi ra, bỗng nghe thấy tiếng chân rộn rịp, có ba người rảo bước đi tới, trong lòng chợt động: "Không lẽ "tên đại ác" đến hay sao?". Nhìn thấy ba người đó đi men theo đường nhỏ bên bờ hồ, trong đó hai người trên lưng có cõng ai đó, còn một người lùn nhỏ chạy nhanh như bay, tưởng chừng như chân không chạm đất. Y chạy một hồi rồi đứng lại chờ hai đồng bọn còn ở sau. Hai người kia bước chân ổn trọng hiển nhiên võ công cũng vào loại khá. Ba người đến gần, Tiêu Phong nhìn rõ hai người được cõng trên lưng chính là gã điên sử búa và đại hán họ Phó ông gặp trên đường. Người bé nhỏ kia kêu to:-Chúa công, chúa công,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo-ban-moi/1365916/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.