Dù cho sông cạn đá mòn,Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ.(Ca Dao VN)***Hai người cưỡi chung một con ngựa chạy lồng lên một hồi, nhìn quanh chỉ thấy toàn là vườn dâu, chẳng mấy chốc đã bỏ bọn võ sĩ Tây Hạ không còn thấy tăm hơi đâu nữa.Đoàn Dự hỏi:-Vương cô nương, cô thấy trong người ra sao?Vương Ngữ Yên đáp:-Tôi bị trúng độc uể oải không còn chút hơi sức nào.Đoàn Dự nghe nói trúng độc sợ đến nhảy nhổm lên vội hỏi:-Có nặng lắm không? Làm thế nào để có thuốc giải được đây?Vương Ngữ Yên đáp:-Tôi cũng chẳng biết nữa. Anh cứ giục ngựa chạy thật nhanh đến được nơi nào an toàn rồi mới tính được.Đoàn Dự hỏi:-Thế chỗ nào mới an toàn?Vương Ngữ Yên đáp:-Tôi cũng nào có biết.Đoàn Dự nghĩ thầm: "Ta đã vỗ ngực hứa bảo vệ cho nàng được bình yên chu toàn, bây giờ lại bảo nàng chỉ cho mình thì còn trò trống gì nữa?". Chàng không biết tính sao chỉ đành thúc ngựa tiếp tục chạy.Chạy khoảng chừng một bữa ăn không nghe thấy tiếng đuổi theo trong bụng mới hơi yên bỗng lắc tắc có mấy giọt mưa. Đoàn Dự cứ chạy một quãng lại hỏi:-Vương cô nương, cô thấy ra sao rồi?Vương Ngữ Yên chỉ đáp:-Không sao cả.Đoàn Dự cùng đi với mỹ nhân, trong lòng vui sướng không để đâu cho hết nhưng cũng sợ chất độc nàng trúng phải mỗi lúc nặng thêm, thành ra lúc thì toét miệng cười, lúc lại nhăn nhăn nhó nhó.Mưa đổ xuống càng lúc càng to, Đoàn Dự cởi trường bào khoác lên người Vương Ngữ Yên nhưng chỉ được chốc lát hai người đã ướt như chuột lột. Đoàn Dự lại hỏi:-Vương cô nương, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo-ban-moi/1365905/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.