Đỗ Thánh Lan cười khẩy nhìn một đám tu sĩ gây sự: “Chư vị đúng là không sợ mất mặt.”
Đương nhiên là mất mặt.
Mọi người đều cảm thấy mất mặt, song khi nghĩ đến nơi này không có quá nhiều người, trừ họ ra người ngoài cũng không biết được. Cho dù sau này rời khỏi đây, Đỗ Thánh Lan nói chuyện này cũng chẳng ai tin.
Ép người khác không được song tu, có lẽ ai nghe cũng cảm thấy hết sức vô lý.
Như nhìn thấu suy nghĩ của họ, Đỗ Thánh Lan cười mỉa: “Người đang làm, trời đang nhìn.”
Hắn định lợi dụng cơ hội này lấy lòng ông trời, ai ngờ những lời này lại khiến những người đang quan sát sát hạch trong Kiếm Tâm Kính gật đầu. Trên đầu ba thước có thần linh, tu tiên phải có giới hạn.
Không ai tiếp lời của Đỗ Thánh Lan… Bầu không khí dần lâm vào bế tắc.
Thật ra, có thề hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Con đường chân chính Đỗ Thánh Lan muốn đi là hoàn thiện ‘Tôi Thể Pháp’.
Sáng tạo một môn công pháp tuyệt thế có thể lấy được nhiều lợi ích. Lấy ví dụ như U Lan tôn giả, ông ấy không thể dẫn tới cửu trọng thiên kiếp nhưng sau khi tạo ra tâm pháp U Lan, ông ấy vượt qua một đại cảnh giới, giữa đường dẫn tới cửu trọng thiên kiếp.
Đỗ Thánh Lan tự nhận chưa chắc kịp hoàn thiện công pháp, nào có thời gian rảnh rỗi song tu. Hắn không thề ngay, dễ dàng đạt được mục đích sẽ khiến người ta được đằng chân lên đằng đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-loi-co-the-co-y-xau-gi-chu/3508622/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.