Đỗ Thánh Lan nhìn xuống, ánh mắt rơi vào cái chén trên tay Cố Nhai Mộc.
Hắn bật cười không chút nể nang, có một số việc đi một vòng lại quay về chỗ cũ.
Ba người không vì trêu đùa mà làm mất thời gian. Sau khi vào thành, La Sát đạo quân đặt kết giới ở phủ thành chủ: “Chuyện kêu gọi đầu hàng ta đã nghe hắn nói rồi.”
Thành Tiêu Kim và thành Phụng Thiên, một thành nam và một thành bắc, La Sát đạo quân muốn tử thủ cũng không khó, tuy nhiên phải xem có cần thiết hay không.
“Nếu để nữ đế Phụng Thiên thống nhất bảy thành, lợi ích cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?”
Đỗ Thánh Lan chỉ bản thân.
La Sát đạo quân gật đầu: “Vậy thì được.”
Nếu rơi vào tay người dân bản địa, La Sát đạo quân sẽ không suy xét.
La Sát đạo quân lại hỏi: “Đệ ra ra vào vào độ kiếp như vậy, con rối cũng cho hả?”
“Con rối chính là lợi ích cuối cùng.”
La Sát đạo quân rất kinh ngạc, song sau khi nghĩ đến điều gì đó thì lắc đầu cười khổ: “Sư tôn đúng là giữ vững tác phong trước sau như một.”
Đỗ Thánh Lan nhíu mày, nghe La Sát đạo quân nói thì hình như U Lan tôn giả cũng thường làm loại chuyện này trên thượng giới.
La Sát đạo quân như nghĩ đến điều gì đó, than thở: “Sư tôn hơi khác người, mà nhị sư đệ chẳng học được gì, chỉ thích học ngón nghề này của sư phụ.”
Đại sư huynh của Đỗ Thánh Lan nhắm mắt như sa vào hồi ức xa xăm.
Đỗ Thánh Lan hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi điều hắn luôn muốn biết: “Sư tôn… Còn sống không?”
La Sát đạo quân mở mắt: “Trong lòng đệ đã có đáp án.”
Đỗ Thánh Lan im lặng.
Đúng là hắn nghiêng về giả thuyết U Lan tôn giả đã qua đời.
“Chuyện cụ thể thì ta không rõ nhưng sư tôn không thể để lại tình hình rối ren như vậy mà phi thăng rời đi.” La Sát đạo quân đột nhiên nhắc đến chuyện mảnh vỡ Thiên Đạo: “Có lẽ Thiên Đạo đã xảy ra vấn đề từ lâu, sư phụ rất mạnh, mạnh đến mức không thể ra tay ở thế giới này, nếu không sẽ dễ làm tiên giới sụp đổ.”
Đây cũng là lý do vì sao U Lan tôn giả ghét Phạn Hải nhưng không ra tay trực tiếp mà chỉ dặn đồ đệ thực hiện việc này.
Đáng tiếc là khi đó nhóm người La Sát đạo quân chưa mạnh, nếu không thời gian tự do của Phạn Hải tôn giả đã sớm kết thúc.
La Sát đạo quân nói đến đây thì bật cười: “Người ngoài nghi ngờ ta là mãnh thú biến thành, sự thật đúng là vậy. Tiếu Tiếu là dị thú không gian, Phi Tuyết là Mãng Ngưu, mấy vị sư huynh của đệ đều là mãnh thú.”
Trước kia họ không nói cho Đỗ Thánh Lan là vì trước khi phi thăng có rất nhiều chuyện bị quy tắc đất trời hạn chế, không thể nói thẳng. Sau khi Đỗ Thánh Lan chứng đạo thành công, sự kiêng dè này cũng biến mất.
“Linh Thanh đạo quân.” Đỗ Thánh Lan chợt nói, đây chính là ngũ sư huynh mà Phi Tuyết đạo quân từng nhắc đến.
Linh Thanh đạo quân nổi tiếng yêu mến yêu thú, trước kia từng có hai lần vô tình giúp đỡ hắn.
La Sát đạo quân vỗ tay: “Đệ đoán xem bản thể của nhị sư huynh là gì.”
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu thì thào: “Tam sư huynh nói nhị sư huynh thông minh như yêu quái…”
U Lan tôn giả cũng nói vị đệ tử này đi theo đường bói toán.
Không biết Đỗ Thánh Lan nghĩ đến điều gì mà sắc mặt chợt thay đổi. Hắn nhìn sang Cố Nhai Mộc, Cố Nhai Mộc từ tốn nói: “Hồ ly.”
Cứ như biết họ đang nghĩ gì, nụ cười của La Sát đạo quân chợt tắt, gương mặt nghiêm túc như trước kia: “Bọn ta từng thu thập thông tin hạ giới, biết rằng dưới hạ giới có một Thiên Cơ đạo nhân. Trong thiên hạ không có chuyện trùng hợp như vậy được.”
Cố Nhai Mộc nhíu mày: “Hồ ly ở hạ giới ít nhất cũng ngàn năm, cho dù hiến tế pháp thân cũng không thể ở lâu như vậy được.”
“Trừ khi sức mạnh của nó đã suy yếu đến mức độ đó.” Trong mắt La Sát đạo quân toát lên vẻ lo lắng: “Con đường bói toán nguy hiểm chồng chất, trước kia khi sư tôn vẫn còn sống, nó còn biết kiềm chế, bây giờ…”
La Sát đạo quân càng nói càng nhíu mày, hắn im lặng rồi nói tiếp: “Sau khi sư tôn mất tích, nhị sư đệ bế quan mấy trăm năm, sau khi ra ngoài tính một quẻ rồi cũng mất tích luôn.”
Hắn không muốn nói đến vấn đề này nữa nên chuyển đề tài: “Lấy được quyền điều khiển con rối rất có lợi, tuy nhiên đệ đừng quá ỷ lại nó.”
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Đệ nghĩ kỹ rồi, trước tiên san bằng Phạn Môn, sau đó sẽ nghiêm túc tu luyện.”
La Sát đạo quân ngẩn người, sau đó cười to: “Cái này thì được.”
Ba người trò chuyện một hồi lâu.
Sau khi mặt trời lặn, phủ thành chủ sáng đèn.
Đề tài trò chuyện chủ yếu liên quan đến kế hoạch đối phó Phạn Môn và mảnh vỡ Thiên Đạo.
“Từ sau lần đệ rời khỏi tiểu thế giới, mảnh vỡ không xuất hiện nữa, ta nghi ngờ nó đã tìm tới tu sĩ nào rồi.” La Sát đạo quân trầm ngâm: “Đây vừa là chuyện tốt, vừa là chuyện xấu.”
Chuyện xấu là nó bám lên người tu sĩ, khi tu sĩ bẻ gãy thẻ bài thì mảnh vỡ cũng có thể đi theo. Chuyện tốt chính là nếu mảnh vỡ làm như thế chắc chắn phải bỏ ra cái giá nào đó, nếu không thì nó đã chọn con đường này ngay từ đầu.
Lần này tới phiên Đỗ Thánh Lan im lặng, sau đó mới nói: “Có lẽ mảnh vỡ sẽ tìm tới Đỗ Thanh Quang.”
Trên tay Đỗ Thanh Quang đã có hai miếng mảnh vỡ Thiên Đạo, thiên phú cũng rất cao.
“Muốn chứng minh chuyện này không khó.” Cố Nhai Mộc nhìn hắn: “Đêm nay chúng ta cùng thành Phụng Thiên tấn công bất ngờ, xem Đỗ Thanh Quang có hành động hay không là biết.”
Có một điều phải thừa nhận rằng Đỗ Thanh Quang không chỉ lòng dạ ác độc mà còn lắm mưu nhiều kế. Cho dù bị đánh hội đồng, ông ta vẫn có thể cầm cự một thời gian rất dài, ít nhất cũng khiến hai bên đều bị thiệt hại.
Song nếu ông ta chiếm được mảnh vỡ Thiên Đạo thì không cần phải lãng phí thời gian mạo hiểm ở lại.
…
Cơ thể toàn là vết thương, bây giờ gương mặt đáng ghét của Đỗ Thánh Lan đã hằn sâu trong trí nhớ của mảnh vỡ Thiên Đạo.
Nó phải mau chóng cắn nuốt vài thứ để khôi phục thể lực nhưng tiếc là tu sĩ đi một mình quá ít. Trong lúc chạy trốn mảnh vỡ đột nhiên cảm nhận được hơi thở cùng một nguồn gốc. Nó tìm được hơi thở này, lặng lẽ lẻn vào phủ thành chủ. Phủ thành chủ rộng lớn nhưng bây giờ bên trong chỉ có một người, hai miếng mảnh vỡ vô cùng quý giá được đặt trên bàn.
Nhìn thấy mảnh vỡ hơi động lòng, Đỗ Thanh Quang biết mình đã chờ được mục tiêu.
Từ sau khi giành được mảnh vỡ của Phạn Hải tôn giả, ông ta đã kiểm tra rất nhiều lần, không có vấn đề nhưng vẫn không dám dùng mảnh vỡ để tu luyện.
Mảnh vỡ Thiên Đạo xông thẳng về phía trước như cá lớn nuốt cá bé, nó bắt đầu cắn nuốt, bởi vì mảnh vỡ của Phạn Hải tôn giả bị sử dụng để nuôi dưỡng linh hồn nên bên trong có giấu một ý chí đạo đao. Nó hoá thành một thanh đao nhỏ chém điên cuồng. Nếu Đỗ Thanh Quang dùng nó để tu luyện, chắc chắn linh thức sẽ bị thương.
Thế nhưng trò xiếc cỏn con này lại không phù hợp với đồng loại, mảnh vỡ Thiên Đạo hấp thu đao nhỏ thành công, diện tích được mở rộng.
Lấy được sức mạnh, mảnh vỡ có thể nói tiếng người: “Ngươi không sợ ta giết ngươi à?”
Nó nói xong thì lập tức hối hận vì ánh mắt của Đỗ Thanh Quang quá lạnh nhạt, cứ như nó vừa hỏi một câu rất ngu ngốc vậy.
Với Đỗ Thanh Quang, câu hỏi này thật sự rất ngu.
Vào tháng trước mảnh vỡ xuất hiện, ông ta vẫn không tham gia tranh giành.
Dựa theo suy đoán của Đỗ Thanh Quang, bị mọi người đánh hội đồng và Đỗ Thánh Lan gây rối, khả năng mảnh vỡ có thể trốn ra ngoài rất thấp, nó sẽ lựa chọn cách đơn giản nhất là phá vỡ tiểu thế giới. Nếu muốn ký sinh thì phải trả giá, cái giá phải trả là sức mạnh suy yếu hoặc là bị người khác khống chế.
Cho nên dù bên ngoài ồn ào hơn nữa, Đỗ Thanh Quang vẫn ở lại phủ thành chủ. Ông ta không cần làm gì, chỉ cần để mảnh vỡ Thiên Đạo trên tay tiết lộ hơi thở thì sẽ dụ được mảnh vỡ của tiểu thế giới.
Hai bên giằng co trong im lặng, cuối cùng mảnh vỡ lựa chọn ký sinh.
Vào nửa đêm.
Nữ đế Phụng Thiên dẫn cung binh đi về phía nam, âm thầm vòng qua cánh đồng hoang nơi các tu sĩ đang trú ngụ. Cùng lúc đó, thành Tiêu Kim xuất binh.
Vào canh năm, ngoài thành Bà Sa ánh lửa ngập trời.
Đỗ Thanh Quang đứng trên tường thành bình tĩnh nhìn quân đội bên dưới, ông ta cho gọi một người dân trong thành, bình tĩnh nói: “Mở cửa thành, đi đầu hàng.”
Dân trong thành nghe lời thành chủ, lập tức mở cửa thành.
Bên trong không ai đánh trả, quân đội bên ngoài cũng không tấn công vào thành.
Trong vô vàn ánh mắt, Đỗ Thanh Quang lấy ra thẻ bài.
Hành vi này đã chứng minh mọi chuyện, Đỗ Thánh Lan nói: “Quả nhiên nó nằm trong tay ngươi.”
Hắn đã nghĩ tới chuyện rời tiểu thế giới trước để con rối ngăn cản Đỗ Thanh Quang, nhưng bà lão đặc biệt phái người tới thông báo cho hắn đừng chơi trò mất tích, hắn phải cử hành nghi thức lên ngôi.
Hắn nghĩ cho dù đã vượt qua bài kiểm tra nhưng vẫn còn một bước nữa mới có thể điều khiển con rối.
Đỗ Thanh Quang gật đầu xem như đã trả lời, sau đó bẻ gãy thẻ bài rời đi.
Ông ta rời đi trước bao ánh mắt của mọi người, dáng vẻ không giống như đang lo sợ có người đuổi theo ra ngoài. Mảnh vỡ bị suy yếu nhưng khi ra ngoài có thể phát huy hết sức mạnh, cho dù gặp mai phục cũng đủ để phá vòng vây chạy trốn.
Mảnh vỡ chửi thề: “Thừa nhận trước mặt mọi người, ngươi bị điên rồi hả?”
Ánh sáng trắng loé lên, Đỗ Thanh Quang sử dụng thuấn di xuất hiện ở bên ngoài tiểu thế giới.
Chỉ khi ra ngoài, áp lực lớn thì mảnh vỡ mới trở nên biết điều, ít nhất thì ông ta đã bịt kín con đường ngư ông đắc lợi – đoạt xá của mảnh vỡ Thiên Đạo. Cho dù đoạt xá, người khác cũng sẽ biết nó là ai, ở đâu.
Quân đội chính thức tiến vào thành Bà Sa, dân trong thành cũng không phản kháng.
Bà lão hơi tiếc nuối, bà thích như hồi đánh thành Phật Đà hơn. Phạn Hải tôn giả yêu cầu dân trong thành tử chiến không được đầu hàng, bà có thể công khai cắn nuốt.
Một nửa quyền kiểm soát thành Cực Ác nằm trong tay Đỗ Thanh Quang, ông ta vừa đi, bà lão chiếm thành Cực Ác không tốn quá nhiều công sức. Một lá cờ chiến được cắm trên tường thành, giờ phút này tám toà thành đều cùng tung bay một lá cờ chiến.
Bà lão lập tức trèo xuống chiến mã rồi nhìn về phía Đỗ Thánh Lan, cất giọng khàn khàn: “Xin quốc chủ lập tức kế vị.”
Cung binh đồng thanh nói: “Xin quốc chủ lập tức kế vị.”
Hai bên đốt đuốc hừng hực, dân trong thành xếp hàng nghênh đón. Bà lão giơ tay, sau đó quái vật nhanh chóng khiêng rương đi tới, bên trong là vương miện: Bằng vàng ròng, khắc hoa văn hình rồng.
Bà lão định đội vương miện cho hắn thì Cố Nhai Mộc nói: “Để ta.”
“Ngươi không đủ thân phận.”
Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Để rồng làm lễ đăng cơ mới trang trọng.”
Y tung ra ưu thế chủng tộc, ở dân gian quốc chủ được gọi là chân long thiên tử, cuối cùng bà lão nhân nhượng để y hoàn thành bước này.
Trong lúc vương miện được đội lên đầu, Đỗ Thánh Lan ngước mắt nhìn La Sát đạo quân: “Đại sư huynh, huynh đứng xa như vậy làm gì?”
Huynh chê ta mất mặt đó hả?
La Sát đạo quân giả vờ bị điếc, lặng lẽ lui hai bước.
Bà lão: “Thành chủ, quốc hiệu của chúng ta là Phúc Nhạc được không?”
“Ngươi vui là được.”
Đỗ Thánh Lan gật đầu, ngay sau đó trên bầu trời vang lên giọng nói lạnh lùng của con rối: “Bảy thành bị diệt, bắt đầu từ hôm nay bảy thành sẽ trở thành một nước Phúc Nhạc. Những nô lệ mất nước hãy mau rời khỏi trong vòng một ngày, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Cách gọi nô lệ mất nước của con rối đã ám chỉ hậu quả nếu không rời đi sẽ bị bắt làm nô lệ.
Trên cánh đồng hoang.
Hai chữ ‘Phúc Nhạc’ vừa vang lên, rất nhiều tu sĩ đều thay đổi sắc mặt. Chiến tranh đoạt thành đã kết thúc, bọn họ không còn cơ hội xoay người.
Người Phạn Môn suy nghĩ sâu hơn, thành chủ thành Phúc Nhạc trước kia là Đỗ Thánh Lan, vậy có phải người chiến thắng cuối cùng là hắn không?
Có một tu sĩ tức giận đập nát tảng đá: “Lẽ nào lại như vậy!”
Đổi thành người khác thì không nói làm gì, một tên yếu đuối cả ngày trốn sau lưng bà già, từ đầu tới cuối đều không lộ mặt trong trận chiến đoạt thành có tư cách gì chiếm được tất cả? Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Phạn Hải tôn giả, cuối cùng họ cũng có thể hiểu được cảm xúc của gã.
Cái tên Đỗ Thánh Lan này quá ghê tởm!
“Việc đã đến nước này…” Phạn Hải tôn giả đứng dậy, lạnh lùng nói: “Các vị mau rời khỏi đây thì tốt hơn.”
“Nhưng cơ duyên và mảnh vỡ Thiên Đạo…”
Phạn Hải tôn giả chỉ nói ba chữ: “Ra ngoài trước.”
Ở lại không có ích gì, mọi người lần lượt bẻ gãy thẻ bài xuất hiện ở bên ngoài Lôi Trì. Trong lòng bọn họ đều có cảm giác như đã trải qua mấy đời, trong tiểu thế giới đã qua một năm nhưng bên ngoài mới qua mấy ngày.
Nhìn thấy Phạn Hải tôn giả không rời đi, những người khác cũng đứng lại. Kết giới vẫn còn, trước mắt tu sĩ không vào được. Lần này La Sát Môn chỉ phái đi hai người, bị lợi ích mê hoặc, những tu sĩ tham gia vào phe của La Sát đạo quân trong trận chiến đoạt thành vẫn có khả năng phản bội.
Nếu may mắn, có thể ép Đỗ Thánh Lan giao nộp cơ duyên, hoặc tệ nhất thì cũng có thể biết cơ duyên là gì.
Trong tiểu thế giới.
Đỗ Thánh Lan thở phào hoàn thành nghi thức đăng cơ, hắn cho rằng đã kết thúc thì mới biết phải lần lượt đến tám thành trì thực hiện nghi thức đăng cơ này.
Bê nguyên xi lời nói của bà lão: “Chúng ta phải để con dân nhìn thấy phong thái của quốc chủ, trước tiên bắc tuần, sau đó nam tuần, đều tuần hết.”
Khó khăn lắm mới tuần xong, Đỗ Thánh Lan nói trước: “Ta…”
“Trẫm.” Bà lão rất tích cực.
“Trẫm muốn vi hành, tạm thời giao nước Phúc Nhạc cho ngươi quản lý.”
Đỗ Thánh Lan nói một hơi.
Trừ việc đổi quốc chủ, bà lão đều rất vui lòng tiếp nhận yêu cầu của nguyên thành chủ.
Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn sang vị tướng quân khai quốc này, lúc nãy nghe thấy con rối thông báo các tu sĩ rời khỏi tiểu thế giới, bà lão không có bất kỳ phản ứng lạ nào, hắn hỏi: “Ngươi biết ta định đi đâu không?”
“Ra ngoài.”
Đỗ Thánh Lan chớp mắt, La Sát đạo quân cũng nhìn sang bà lão.
“Ngươi muốn ra ngoài xem không?”
Những lời này chỉ là câu hỏi đơn thuần, cơ duyên chỉ là quyền điều khiển con rối, có thể không bao gồm chiếm đoạt tiểu thế giới. Còn thẻ bài thì chỉ có tu sĩ bên ngoài mới có thể sử dụng.
Bà lão: “Thế giới bên ngoài cũng là thế giới bên trong.”
Đỗ Thánh Lan im lặng rồi chợt bật cười: “Có lý.”
Khe hở trên bầu trời trong tiểu thế giới càng lúc càng lớn, hắn cũng không dám ở lại để rút ngắn thời gian tu luyện nữa mà chuẩn bị rời khỏi.
Câu cuối cùng là bà lão nói với Cố Nhai Mộc: “Thân là sứ thần, ngươi ra ngoài phải nghiêm túc phụ tá cho quốc chủ, vì dâng hiến…”
Cố Nhai Mộc lấy ra cái chén mẻ: “Tình yêu khắp nhân gian.”
Bà lão vô cùng hài lòng, nếp nhăn trên mặt cực kỳ hiền hoà.
Trong không trung liên tục vang lên tiếng thẻ bài bị bẻ gãy, trước khi hạ xuống sườn núi bên ngoài Lôi Trì, Đỗ Thánh Lan đã nhận ra rất nhiều hơi thở cường đại.
Rời khỏi tiểu thế giới, mọi người không còn bị hạn chế phát huy sức mạnh, thái độ ngạo nghễ của tiên nhân xuất hiện trở lại. Bọn họ vẫn kiêng kỵ La Sát đạo quân nên đưa mắt nhìn sang nơi khác, chờ Phạn Môn ra mặt.
Sắc mặt Phạn Hải tôn giả lạnh lùng, ánh mắt dừng trên người Đỗ Thánh Lan: “Xem ra ngươi thu hoạch rất khá.”
Phạn Hải tôn giả châm chọc. Cho dù bị ăn mấy vố, gã luôn xem Đỗ Thánh Lan là con kiến hôi, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thẳng chàng trai trẻ tuổi này.
“Cũng bình thường.” Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Có lẽ sư tôn ta ở trên trời linh thiêng phù hộ.”
Người sư tôn mà Đỗ Thánh Lan nói đến chính là Kỳ Tử Kỳ.
Phạn Hải tôn giả tái mặt.
Sau khi tiểu thế giới đóng cửa, con rối bỗng nhiên biến mất. Đỗ Thánh Lan kéo dài thời gian vẫn không tìm thấy con rối, hắn biết khó mà lập tức giết chết kẻ địch ở Lôi Trì.
Phạn Hải tôn giả cũng không che giấu sát khí trong mắt nữa, cho dù hôm nay phải trả giá như thế nào, cho dù gã và La Sát đánh đến thương tích đầy mình thì cũng phải giải quyết triệt để tai hoạ này.
Phải công nhận là Đỗ Thánh Lan rất giỏi bắt bí Phạn Hải tôn giả. Trước khi gã ra tay, Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Mảnh vỡ Thiên Đạo nằm trong tay Đỗ Thanh Quang.”
Phạn Hải tôn giả định lên tiếng thì hắn lập tức chen ngang, lấn át giọng nói của Phạn Hải: “Ta dùng đạo tâm xin thề, mảnh vỡ Thiên Đạo trong tiểu thế giới bị Đỗ Thanh Quang cướp đi.”
Vừa dứt lời, trong các tu sĩ ở lại vì cơ duyên, có người âm thầm rút lui đi tìm Đỗ Thanh Quang.
Lúc này La Sát đạo quân bỗng nhiên nói: “Đừng quên tới tham dự tiên yến thành tiên của tiểu sư đệ nhà ta.”
“…..”
Sắc mặt chúng tiên quân hết sức đặc sắc. Mấy ngày trước khi vào tiểu thế giới, chuyện Đỗ Thánh Lan không phải là tiên nhân bị vạch trần, họ còn chế giễu sau lưng, không ngờ bị vả mặt nhanh như vậy.
Một tinh quân nho nhỏ có ba miếng mảnh vỡ Thiên Đạo, chỉ cần tìm được Đỗ Thanh Quang là gã có thể quay về thời kỳ đỉnh cao. Phạn Hải tôn giả nghĩ bụng mảnh vỡ Thiên Đạo có mạnh cũng không sao, Phạn Môn rất đông người, dùng mạng người bù vào là được.
La Sát đạo quân đưa tín vật cho những tu sĩ kề vai chiến đấu cùng gã: “Cầm vật này đến La Sát Môn sẽ nhận được tài nguyên như lời ta đã hứa.”
Mọi người lần lượt rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại ba người họ.
Đỗ Thánh Lan đứng bên cạnh Lôi Trì, kiên trì chờ đợi. Con rối gần như đã công khai nó là cơ duyên nên không có lý do để chạy trốn.
Bên dưới Lôi Trì vẫn còn rò điện, sự xuất hiện của tiểu thế giới không làm nó biến mất mà càng mãnh liệt hơn.
Cố Nhai Mộc đứng một bên nhìn Lôi Trì, nói: “Có thứ gì đó sắp xuất hiện.”
Con rối chui lên từ đáy hồ, lúc lên bờ tia lửa điện xung quanh con rối không biến mất ngay lập tức, Đỗ Thánh Lan chợt lui về sau vài bước. Một lát sau, tia lửa điện suy yếu, con rối nhìn về phía Đỗ Thánh Lan: “Quốc chủ.”
“Gọi là đạo hữu.” Đỗ Thánh Lan nói: “Tiện thể thu lại hơi thở đi.”
Uy áp của cấp chuẩn đế thật sự quá mạnh.
“Vâng, quốc chủ.”
Đỗ Thánh Lan tạm thời để con rối đi theo La Sát đạo quân. Hắn phải về hạ giới một chuyến, con rối không thể ra vào giới bích.
“Đi một lát rồi về.” Đỗ Thánh Lan nói.
Để tránh bị Phạn Môn mai phục, La Sát đạo quân gọi Tiếu Tiếu đưa bọn họ đến giới bích.
Lúc Tiếu Tiếu đạo quân đến vẫn quấn một tấm vải đen quanh người như trước kia, chỉ để lộ một nửa gương mặt, có điều vẫn có thể nhìn thấy khoé miệng cong lên: “Chúc mừng tiểu sư đệ phi thăng.”
La Sát đạo quân nói Tiếu Tiếu là dị thú không gian. Đỗ Thánh Lan lần đầu tiên nghe nói về chủng tộc này, nhưng rất nhanh thì đã biết được sự lợi hại của dị thú không gian. Lúc Tiếu Tiếu đạo quân thực hiện thuấn di xé rách không gian không tạo ra bất kỳ dao động nào, nếu để người này đi ám sát thì sẽ đáng sợ cỡ nào.
Tiếu Tiếu đạo quân ít nói nhưng tính rất tốt. Trên đường đi, Tiếu Tiếu không nói gì, cho đến khi tới giới bích mới lên tiếng: “Ta ở đây tiếp ứng.”
Ý muốn nói là sẽ chờ tới khi Đỗ Thánh Lan quay lại.
Đỗ Thánh Lan vội vàng nói cám ơn.
Lúc đi qua tường kép giới bích thì hắn nhìn một bên mặt Cố Nhai Mộc. Cố Nhai Mộc biết hắn định hỏi gì, đầu ngón tay vuốt theo đường tơ máu, lắc đầu nói: “Lão hồ ly kia cách chúng ta rất xa.”
Bắt Thiên Cơ đạo nhân không phải là việc khó nhưng rất tốn thời gian. Với bọn họ mà nói, bây giờ đánh Phạn Hải tôn giả mới là ưu tiên hàng đầu.
Vừa ra ngoài giới bích, mùi quýt thoang thoảng bay đến.
Một người phụ nữ nhan sắc bình thường vác theo một cái ghế ngồi trong góc khuất chậm rãi lột vỏ quýt, người này chính này lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Đỗ Thánh Lan cho rằng nàng được Thiên Cơ đạo nhân phái đến nên chờ nàng lên tiếng trước.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nuốt hết quả quýt rồi mới nói nguyên nhân đến đây: “Thu thập tin tức.”
Nàng canh chừng ở nơi này, chờ đợi tiên quân thực lực hơi yếu xuống hạ giới, sau đó âm thầm moi não để tráp đen chọn lọc tin tức.
Đỗ Thánh Lan hít một hơi thật sâu, Thiên Cơ Lâu có thể phát triển sự nghiệp lớn mạnh như vậy, âu cũng có cái lý của nó.
Đỗ Thánh Lan không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt lâu chủ.
“Bây giờ cách lần độ kiếp trước của ngươi gần mười ngày rồi.” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu lẩm bẩm, sau đó hỏi: “Chỉ tăng một cảnh giới thôi hả?”
“…..”
Nàng ta không nhận được câu trả lời nên tiếp tục hỏi: “Tiện thể tiết lộ luôn thượng giới có chuyện lớn gì không?”
“Có, ta sắp đi đánh Phạn Hải tôn giả.”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu ngước mắt nhìn, muốn tìm kiếm sự trêu đùa trên mặt Đỗ Thánh Lan nhưng không thấy.
Đỗ Thánh Lan không sợ tin bị tiết lộ ra ngoài, cùng lắm vài canh giờ nữa sẽ bùng nổ đại chiến, hắn muốn thông qua lâu chủ Thiên Cơ Lâu để Thiên Cơ đạo nhân biết tin, xem con hồ ly này sẽ làm thế nào.
Sau khi ném ra một tin tức nặng đô, Đỗ Thánh Lan đi tìm Âm Khuyển rồi quay về mang theo Tháp Lâu.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu mở to mắt nhìn bóng lưng của hắn và Cố Nhai Mộc cùng biến mất trong giới bích, đôi mắt lờ đờ của nàng ta nheo lại, sau đó viết thêm một câu lên quyển trục: Hình như Đỗ Thánh Lan đi đánh Phạn Hải tôn giả.
Một lát sau, nàng ta xoá hai chữ ‘hình như’.
Linh áp thượng giới ảnh hưởng không nhiều đến thần niệm trong Tháp Lâu. Hắn cố ý mang theo Tháp Lâu chỉ với một mục đích: Hắn muốn thần niệm tận mắt nhìn thấy ngày chết của Phạn Hải tôn giả.
Trong lúc lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang suy tư thì bùa đưa tin bỗng nhiên bị kích hoạt: Lâu chủ, có người muốn mua tin về Đỗ Thánh Lan.
Quyển trục của Thiên Cơ Lâu chính là pháp bảo, mỗi lần cập nhật thì vùng thông tin tương ứng sẽ phát sáng. Tổng quản sự phát hiện hồ sơ phát ra ánh sáng đỏ, chứng tỏ lâu chủ tự cập nhật thông tin.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu mang theo quyển trục về tổng bộ.
Khách quý cao cấp mới được ngồi phòng riêng. Trong phòng riêng là một người phụ nữ xinh đẹp, móng tay màu đỏ hơi tối, rất giống đôi mắt không còn sáng ngời kia.
Người này là mẹ của Đỗ Bắc Vọng, trước kia Minh Đô gặp nạn vài lần, cuối cùng đều gặp dữ hoá lành, hy vọng của nàng ta cũng lần lượt tan biến. Lúc nhận được mật báo Đỗ Thánh Lan vẫn chưa phi thăng, nữ tử kia đã không nhịn nổi lên kế hoạch báo thù bằng bất cứ giá nào.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhận được một tin tức quan trọng miễn phí nên tâm trạng rất tốt, có lòng nhắc nhở nàng ta: “Từ lúc bắt đầu hành động thì các ngươi đã không giống người đi báo thù.”
Bọn họ chèn ép Đỗ Thánh Lan đủ đường, lúc cấm địa U Lan mở cửa thì nàng ta còn xin người cha Mặc Cầu ra tay, bây giờ đến nông nỗi này chỉ có thể nói là tài không bằng người.
Nữ tử nghe vậy không nổi giận nhưng nét mặt lại ngập tràn hận thù Đỗ Thánh Lan: “Mạng con ta, mạng cha ta, mối thù sâu nặng sao có thể không báo?”
Lúc Mặc gia bị đánh hội đồng thì Mặc Cầu cũng bỏ mạng trong trận chiến ấy.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã tận tình tận nghĩa, bắt đầu ra giá: “80 triệu linh thạch.”
Nghe lâu chủ hét giá trên trời, sắc mặt nữ tử chợt thay đổi.
Tổng quản sự cũng thấy cái giá này cao quá.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không quan tâm, vị khách này không biết lượng sức, chẳng mấy chốc sẽ về trời, giữ tiền cũng không có tác dụng gì.
Thương nhân trục lợi, lâu chủ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội bóc lột nào.
Thiên Cơ Lâu chưa bao giờ trả giá, nữ tử im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn trả khoản phí này. Nàng ta vội mở quyển trục để tìm hiểu kẻ địch. Tin tức cao cấp nhất trong Thiên Cơ Lâu sẽ cung cấp miễn phí phân tích về nhược điểm của đối tượng được mua.
Ngón tay siết chặt mép quyển trục run rẩy, nữ tử tức giận nói: “Các ngươi đang lừa gạt khách hàng!”
Trong cột nhược điểm viết rằng: Rất giỏi tìm chết.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhấp một ngụm trà: “Xem xong hẵng nói.”
Nữ tử cố nén giận tiếp tục xem, sửng sốt: “Đỗ Thánh Lan định đánh Phạn Hải tôn giả?”
Tổng quản sự càng hoảng sợ hơn, việc này không thể dùng ba chữ giỏi tìm chết để hình dung nữa rồi.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Có khi bây giờ đã đánh nhau rồi.”
Thời tiết hạ giới âm u, hôm nay thượng giới cũng giống như vậy.
Một con tàu bay khổng lồ bay tới bay lui trong tiên khí dày đặc. Nếu so với tàu bay của thương hội Hắc Thuỷ thì con tàu này khí thế gấp trăm lần, nó vốn đã là vũ khí chiến đấu cực mạnh.
“Là tàu bay!”
Đúng lúc lướt qua một tiên nhân đang cực kỳ khiếp sợ, tiên giới có rất nhiều vụ chém giết lẫn nhau, nhưng tàu bay xuất hiện chính là dấu hiệu chứng minh thế lực lớn chính thức khai chiến. Trận chiến quy mô cỡ này đều là máu chảy thành sông, chấn động tinh thần.
Tàu bay chợt loé lên, hơi thở khủng bố khiến không gian hơi run run.
Dựa theo lịch thế kỷ dưới hạ giới thì hôm nay là ngày 16.
Thích hợp làm đám tang, chăn nuôi gia súc.
Con rối mặc áo giáp che kín cơ thể giống như một kỵ binh mặc giáp. Đỗ Thánh Lan khẽ ngâm nga: “Ăn búa điện của ta, một là băm kẻ cặn bã, hai là đập kẻ phản bội, ba là trộm tháp, bốn là làm thịt tên già mà không nên nết, năm là khiến Phạn Hải tôn giả nở hoa…”
Hoa não hoa máu gì cũng được.
Mỗi lần trước khi làm chuyện lớn, hắn đều bổ sung ca từ. Thời gian trôi qua lâu như vậy, bài hát này cuối cùng cũng sắp hoàn thành.
Đỗ Thánh Lan hát không đứng đắn, Phi Tuyết đạo quân nghe buốt cả đầu nhưng Tiếu Tiếu lại cảm thấy rất hứng thú, quấn vải đen đi qua: “Bài hát của đệ rất độc đáo.”
Đỗ Thánh Lan mỉm cười gật đầu, nhận lời khen của Tiếu Tiếu, cảm ơn con quái vật hai đầu đã sáng tác một bài hát hay như vậy.
Tàu bay di chuyển với vận tốc ánh sáng, tiếng ca đứt quãng vang lên suốt cả chặng đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]